Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự cường thế của Diệp Viễn đã khiến cho tất cả mọi người phải chấn kinh!

“Quá… quá mạnh! Chỉ bằng uy áp đã ép tôn chủ Lãnh Huyết phải quỳ xuống!”

“Diệp Viễn, tên này hình như giống như đúc Lăng Thiên Thần Vương đó, không phải là… hắn đúng là Lăng Thiên Thần Vương đấy chứ?”

“Không thể nào! Cái tên Diệp Viễn này hẳn là cái tên mà thanh dang vang dội ở Tu La Tràng mười năm trước! Lúc ấy hắn cùng lắm là đang ở Thiên Khải Cảnh, bây giờ mới qua mười năm, làm sao hắn lại có thể trở thành một trong Thập Đại Thần Vương?”

Mọi người sôi nổi suy đoán thân phận của Diệp Viễn, nhưng vẫn là có rất nhiều người không muốn tin tưởng Diệp Viễn này chính là Lăng Thiên Thần Vương.

Rốt cuộc, trong vòng mười năm đột phá từ Thiên Khải Cảnh đến cảnh giới của Thập Đại Thần Vương, chuyện này quá khó tin.

Thập Đại Thần Vương, có ai không phải trải qua mấy ngàn năm lắng đọng lại mới đạt tới độ cao như thế?

Loạn Ma Hải trước nay đều không phải một nơi biết nói đạo lý. Tôn chủ cao cao tại thượng, ở trước thực lực tuyệt đối cũng sẽ phải cúi cái đầu cao ngạo xuống.

Chẳng qua, chưa được vài người có cái thực lực đó thôi.

Nhưng mà, Diệp Viễn có!

Diệp Viễn nhìn thoáng qua bài vị của Đàm Tứ, thầm than nói: “Ngươi và ta giao tình không sâu, nhưng mà ta lại là người đã mang ngươi vào hố lửa. Chuyện xảy ra hôm nay, cứ cho là tế điện cho ngươi vậy.”

Lúc ấy ngoại giới tuyệt nhiên là không biết trong Hố Thiên Sát đã xảy ra chuyện gì, Đàm Tứ còn tưởng rằng Diệp Viễn gặp chuyện bất trắc ở bên trong.

Hắn rõ ràng là không dự đoán được, Lãnh Huyết đã sớm nhằm vào hắn.

Nguyên nhân chỉ có một, hắn có quan hệ mật thiết với Diệp Viễn.

“Đông, đông, đông…”

m thanh dập đầu của Lãnh Huyết nặng trịch mà đều đặn vang lên.

Cho dù như thế nào, hôm nay coi như hắn hoàn toàn mất hết sạch thể diện.

“Tốt lắm, tự sát đi! Đương nhiên, ta có thể cho ngươi một cơ hội để khiêu chiến ta. Nhưng mà, ngươi phải có chuẩn bị rằng vĩnh thế không được siêu sinh!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.

Áp lực trên người Lãnh Huyết tức khắc buông lỏng. Nhưng mà gánh nặng trong lòng của hắn ta lại không hề có được dỡ xuống.

Hai lựa chọn mà Diệp Viễn đưa cho hắn đều dẫn tới cái chết!

Bắt hắn ta cứ tự sát như vậy, hắn ta đương nhiên là không cam lòng.

Nhưng mà khiến hắn vĩnh viễn không được siêu sinh, hắn ta cũng cảm thấy sợ hãi như cũ.

Nhưng là, nhận biết được thực lực của Diệp Viễn rồi, hắn đã biết ngay chính mình tuyệt đối không có phần thắng.

Ánh mắt của Lãnh Huyết chuyển động khắp nơi, hắn ta đang đợi cứu binh!

Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn ta sáng lên, cả người tinh thần chấn động, khói mù lúc trước trở thành hư không.

“Vèo vèo vèo…!”

Mười một đạo thân ảnh rơi xuống, Lãnh Huyết vui mừng quá đỗi, nói: “U sát đại ca, huynh đến kịp lúc!”

Lúc này, hắn ta cảm giác được linh hồn của mình đã sắp xuất khiếu rồi.

Áp lực Diệp Viễn mang cho hắn thật sự quá lớn. Ngay vừa rồi, dường như hắn ta thật sự đã phải chọn tự sát.

“Ha ha ha, Diệp Viễn, cho dù ngươi ẩn tàng thực lực thì thế nào chứ? Có U Sát đại ca ở đây, ngươi còn có thể lật trời được à?” Lãnh Huyết phóng túng cười nói.

Lúc này, hắn có một khoái cảm vả mặt người khác!

Không phải ngươi ép ta tự sát sao? Hiện tại xem ngươi còn hống hách như thế nào!

Hắn đã biết được, mấy năm nay thực lực của U Sát tiến bộ vượt bậc, đã đạt tới Đạo Huyền tầng bảy!

Hơn nữa, sau lưng U Sát chính là chủ thượng!

Vẻ mặt Diệp Viễn nghiền ngẫm mà nhìn Lãnh Huyết, cười nói: “Ta muốn giết ngươi, ai cũng ngăn không được.”

Lãnh Huyết cười to nói: “Nói mạnh miệng thì ai mà không làm được! Diệp Viễn, ngươi thật đúng là coi mười hai tôn chủ chỉ ăn mà không làm à?”

Năm đó ở hố Thiên Sát, mười hai tôn chủ đã chết một số lớn. Hiện tại mười hai tôn chủ này, hiển nhiên đã lại đổi một đám khác thế vào.

Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Bằng không, ngươi nghĩ sao?”

Dứt lời, Diệp Viễn cũng không để ý tới Lãnh Huyết, nói với U Sát: “Gọi Tư Không Thương tới, bổn thiếu tới để trả mối thù một chưởng của lão!”

U Sát nói: “Chủ nhân đã đang trên đường tới, người nói, cần Thần Khí của ngươi!”

Diệp Viễn cười nói: “Phải không, vậy ngươi giục lão nhanh lên. À phải, đúng rồi, bổn thiếu đưa ngươi lên đường trước, nhìn ngươi chiếm cứ cái bộ túi da này, bổn thiếu cứ cảm thấy ghê tởm!”

Câu nói vừa dứt, sắc mặt Diễp Viễn lạnh lùng, hồn lực đáng sợ bùng nổ ra ngoài!

“Ông!”

Tất cả mọi người còn không có hiểu được sao lại thế này, U Sát đã nhũn người mà ngã xuống.

Lấy hồn lực hiện tại Diệp Viễn, muốn tiêu diệt hoàn toàn một cái phân thân của Tư Không Thương, thật đúng là quá mức dễ dàng.

Hắn muốn, là xác chết hoàn hảo của U Vô Nhai!

Nhìn thấy U Vô Nhai nói chuyện với chính mình, lửa giận trong lòng Diệp Viễn rốt cuộc không kìm nén được, trực tiếp bạo phát ra tới.

“Xuy…”

Ngón tay và kiếm của Diệp Viễn bật ra đồng loạt, thập đại tôn chủ khác hôi phi yên diệt trong chớp mắt!

Lãnh Huyết hoàn toàn trợn tròn mắt!

U Sát Đạo Huyền tầng bảy mà cứ thế dễ dàng bị thần hồn công kích giết chết như vậy?

Còn có thập đại tôn chủ, ngay cả binh khí cũng không kịp xuất ra, đã bị diệt sát?

Diệp Viễn hiện tại, rốt cuộc cường đại đến mức nào?

Nhưng mà, lời nói của Diệp Viễn, lại dẫn phát làn sóng kinh hãi ngập trời ở trong đám người.

“Tư Không Thương? Đây… đây không phải là tên huý của Hắc Ám Thần Vương sao?”

“Chẳng lẽ nói, người ở sau lưng của tôn chủ U Sát lại là Hắc Ám Thần Vương? Như vậy chẳng phải là nói, Loạn Ma Hải chính là lãnh địa của Hắc Ám Thần Vương?”

“Vừa rồi có phải Diệp Viễn nói muốn khiêu chiến Hắc Ám Thần Vương? Nếu không phải hắn điên rồi, vậy thì hắn thực sự có thực lực này. Như vậy hắn… Chính là Lăng Thiên Thần Vương?”

Tin tức lộ ra trong câu nói của Diệp Viễn khiến cho tất cả mọi người hỗn độn.

Mà Lãnh Huyết, lại đang gắt gao mà nhìn chằm chằm Diệp Viễn, tràn ngập trong mắt toàn là nỗi tuyệt vọng!

Lăng Thiên Thần Vương!

Diệp Viễn lại thật sự trở thành Lăng Thiên Thần Vương!

Ta… rốt cuộc ta đã chọc đến một đối thủ đáng sợ như thế nào chứ?

“Thình thịch!”

Lãnh Huyết trực tiếp quỳ về phía Diệp Viễn, khóc la nói: “Lăng Thiên Thần Vương, là Lãnh Huyết có mắt không thấy Thái Sơn! Ngài đại nhân có tấm lòng đại lượng, thì… để cho tiểu nhân tự sát đi! Ta… ta sai rồi!”

Lãnh Huyết biết, sự chênh lệch giữa hắn và Diệp Viễn thật sự quá lớn!

Chỉ cần Diệp Viễn không đồng ý, hắn muốn chết cũng không làm được.

Lúc này, trong lòng hắn đã không còn muốn ăn may, chỉ muốn thống khoái mà chết.

Nhưng mà, đây đã thành thứ xa xỉ.

Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Bổn thiếu cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không biết quý trọng!”

Khi nói chuyện, lòng bàn tay của Diệp Viễn nâng lên một sợi lửa cháy màu sắc tái nhợt.

Ngọn lửa này mang lại cho người ta một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Màu máu trên mặt Lãnh Huyết, nháy mắt tan hết sạch sẽ!

“Đi!”

Lòng bàn tay của Diệp Viễn nhẹ nhàng đưa một cái, Tịnh Đàn Thánh Hỏa trực tiếp thiêu sạch sẽ thân thể của Lãnh Huyết ngay lập tức, sau đó bao vây lấy thần hồn của hắn bay đến bên người Diệp Viễn.

Diệp Viễn lấy ra một cái bình nhỏ, cất thần hồn của Lãnh Huyết vào.

Hắn muốn luyện hoá thần hồn của Lãnh Huyết bảy bảy bốn mươi chín ngày, cuối cùng trở thành hư vô, vĩnh thế không được siêu sinh!

Lãnh Huyết hiện tại, đối hắn chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu nhân vật.

Sở dĩ phí công phu trắc trở, chỉ là vì khiến cho Lãnh Huyết cảm nhận được mùi vị của tuyệt vọng, dùng để tế điện Đàm Tứ trên trời có linh mà thôi.

Diệp Viễn thu lấy thân thể của U Vô Nhai và bài vị của Đàm Tứ, bỗng nhiên khóe miệng hơi nhếch, trào phúng nói: “Tư Không Thương, những con chó này tốt xấu gì cũng theo ngươi không ít năm, vậy mà ngươi cứ trơ mắt nhìn bọn chúng bị giết như vậy à?”

Lời nói của Diệp Viễn khiến cho mọi người cả kinh trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK