Chưởng quỹ Dược Hương Các, chính là người mà ngày đó Diệp Viễn đi cùng lão giả đến cửa hàng Lưu Tinh đã nhìn thấy.
Lão giả tên là Lý Hội Sinh, là chưởng quỹ lâu đời của cửa hàng Lưu Tinh.
Dược Hương Các của Diệp Viễn lớn như vậy, nhân lực thực sự là có hạn. Mà Thiên Nhi vô cùng coi trọng lần hợp tác này, dường như là dốc hết toàn bộ lực lượng của cửa hàng Lưu Tinh để đầu tư vào trong Dược Hương Các.
Đối với điều này, Diệp Viễn cũng không cự tuyệt.
Loại chuyện kinh doanh này kỳ thật hắn cũng không quá am hiếu.
Y thuật phải có chuyên môn, nên không phải chuyện gì Diệp Viễn cũng thích đào sâu.
ở phương diện này thì đích xác là Lý Hội Sinh rất có kinh nghiệm, cửa hàng Lưu Tinh kinh doanh không dậy được, không phải là lỗi của hắn.
Đương nhiên, một Dược Hương Các lớn như thế, Diệp Viễn cũng không thể nào đế cửa hàng Lưu Tinh đổi khách thành chủ.
Hắn sắp xếp Dư Minh ở bên người Lý Hội Sinh coi như phụ tá, gọi là học tập, kỳ thật thì bên trong cũng có chút ý tứ giám sát.
Dư Minh có nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày hắn có thế kinh doanh ở trong một tiệm thuốc lớn như vậy.
Chỉ cần Diệp Viễn có thể đứng vững ở trên đường Cổ Phong này, Dư Minh có thể nói là một bước lên trời, hưởng hết vinh hoa phú quý.
ở bẽn người Lý Hội Sinh, nhưng hắn cũng không cần có trách nhiệm đối với Lý Hội Sinh mà hắn có trách nhiệm đối với Diệp Viễn!
Đối với cái này, cảm kích trong lòng của Dư Minh đối với Diệp Viễn đã không cách nào có thể diễn đạt bằng lời.
Lúc trước đầu tư ở chỗ Diệp Viễn quả thực là quá đáng giá.
Nhân lực của Diệp Viễn không đủ nên hắn còn điều cả huynh đệ của mình là Trình Giang tới.
Hai người từ chức vụ đi trông chừng Phi Thăng Trì đã đổi thành chuyên tâm ở lại chỗ của Diệp Viễn.
Nếu là người khác, muốn thoát khỏi lính hộ vệ đương nhiên là không có dễ dàng như vậy, nhưng mà Diệp Viễn đã đề nghị với La Phương thì việc này chỉ là việc rất nhỏ mà thôi.
Ngoài ra, Diệp Viễn còn giúp cho Nhậm Đông và Tiêu Như Yên lấy được hai lệnh bài thân phận, như vậy thì bọn họ có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt người khác rồi.
Lúc trước khi phi thăng, Diệp Viễn sợ rước lấy phiền toái, nên đã quyết định đem bọn người Lục Nhi thu vào bên trong Hạo Thiên Tháp.
Bây giờ Diệp Viễn cũng tính là đã đứng vững ở Cổ Phong Thành, muốn chuẩn bị hai lệnh bài thân phận tự nhiên là không có cái gì khó.
Lần này, nhân lực của Diệp Viễn cũng gọi là miễn cưỡng đủ dùng rồi.
Trải qua một đoạn thời gian tu luyện, Tiêu Như Yên và Nhậm Đông cũng đã đột phá cảnh giới Đan Vương.
Dưới sự gợi ý của Diệp Viễn, thực lực hai người bọn họ mạnh hơn cường giả Đan Vương rất nhiều.
Để cho bọn họ luyện chế đan dược cấp bốn cũng được.
Một đám người bận rộn, nhưng mà vẫn vô cùng căm giận hành động của cửa hàng Thiên Duyên.
“Cái lão già Tả Hâm này đúng là cáo già mà, Diệp công tử ở đối diện đấu trực tiếp với bọn họ, bọn họ không thể để mặc cho chúng ta phát triển, sử dụng loại thủ đoạn đê hèn này cũng vẫn nằm trong dự đoán. Lúc cửa hàng Lưu Tinh chúng ta mới tới Cổ Phong Thành, cũng muốn đặt một chân ở đường Cố Phong, không phải là cũng bị hắn đè ép đến mức phải đi nơi khác hay sao? Nếu như không phải như vậy thì làm sao chúng ta đến bây giờ vẫn không mở ra được cục diện mới?” Thiên Nhi nói.
Rất hiển nhiên là ngay cả Thiên Nhi cũng thừa nhận Tả Hâm rất lợi hại.
Có thể đem cửa hàng Thiên Duyên phát triến đến mức độ này, cũng không thể nào thiếu được công lao của Tả Hâm.
Diệp Viễn nghe vậy thì cười nói: “Không cần oán trách. Nếu như bọn họ không cần đến thủ đoạn thì đúng là kỳ quái. Loại giảm giá để thúc đẩy tiêu thụ này cũng không thể coi là cái gì cả. Ta sợ rằng là đằng sau cửa hàng Thiên Duyên còn có những thủ đoạn khác đây!”
Thiên Nhi nghe vậy cả kinh nói: “Còn có thủ đoạn khác? Vậy… sẽ là thủ đoạn
gì?”