“Phụ thân có phải muốn hỏi, vì sao ta lại ngăn cản người đối phó với Diệp Viễn hay không?” Lãnh Thu Linh nhìn ra sự không vui của phụ thân, chủ động bắt chuyện.
Lãnh Hồng Tú tốt xấu gì cũng là người đứng đầu của một nhà, nữ nhi trước mặt mọi người làm mình xấu hổ, mặt mũi của hắn ta còn biết để chỗ nào nữa!
Nhưng đối với Lãnh Thu Linh, Lãnh Hồng Tú hiển nhiên là vô cùng khoan dung, hắn ta đen mặt, nói: “Diệp Viễn này, chính là Diệp Viễn mà ngươi quen biết sao?”
Lãnh Thu Linh gật gật đầu.
“Tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Mà ngươi lại hết lần này tới lần khác muốn ra mặt vào lúc này!”
Lãnh Thu Linh liền đơn giản kể lại những gì biết được trong lúc mới ở Thông Thiên Sơn, nghe xong biểu cảm trên mặt của Lãnh Hồng Tú dần dần thay đổi.
“Ý của ngươi là... Tiểu tử này có thể là thiên tài của Thiên Đế Huy Hạ?” Lãnh Hồng Tú giật mình nói.
Lãnh Thu Linh lắc đầu nói: “Con cũng không dám khẳng định, nhưng thực lực của Lão tửu quỷ, phụ thân người hẳn là có nghe nói chứ? hắn ta lại vì một thanh niên ngay cả Thần Quân Cảnh còn chưa tới mà ra mặt, chẳng lẽ không khả nghi sao? Hơn nữa, trên người Diệp Viễn có quá nhiều bí ẩn, nhiều đến mức làm cho người ta nhìn không thấu. Người như vậy, ít nhất cũng không thể trêu chọc!”
Lãnh Hồng Tú càng nghe càng kinh hãi, có thể làm cho nữ nhi có đánh giá cao như vậy, người này chắc chắn không bình thường.
Trên thực tế, thiên tài mà có thể lĩnh ngộ không gian na di, làm sao có thể bình thường được?
Càng nghĩ, Lãnh Hồng Tú lại càng sợ hãi, ngộ nhỡ Diệp Viễn thật sự là người của Thiên Đế, thậm chí từ thế lực Đạo Tổ mà ra, vậy thì hậu quả khi động đến tên tiểu tử này, sẽ rất nghiêm trọng!
“Chuyện này... Sao ngươi không nói sớm chứ? Vi phụ suýt chút nữa, đã gây ra một sai lầm lớn rồi!” Lãnh Hồng Tú nói.
Lãnh Thu Linh Nói: “Trước đó con cũng không biết, trên thực tế, con căn bản không nghĩ tới, chỉ trong mấy trăm năm ngắn ngủi, thực lực của Diệp Viễn lại có thể đạt tới mức như vậy! Phải biết rằng, năm đó con gặp hắn ở Thông Thiên Sơn, hắn ngay cả Thần Quân Cảnh cũng chưa tới!”
Năm đó khi Lãnh Thu Linh gặp Diệp Viễn, Diệp Viễn chỉ mới là cảnh giới Quy Khư đại viên mãn.
Với tốc độ tu luyện của Lãnh Thu Linh, nếu là người bình thường sẽ bị nàng ta kéo dãn khoảng cách càng ngày càng xa.
Nhưng với Diệp Viễn, chỉ trong vài trăm năm ngắn, đã thu hẹp khoảng cách xuống chỉ còn một chút.
Thiên Thần tầng năm với Thiên Thần tầng hai, đối với người bình thường mà nói có thể cả đời cũng không thể vượt qua.
Nhưng đặt trên người Diệp Viễn, hiển nhiên không quá thích hợp.
Phải biết rằng, lúc Diệp Viễn ở trên lôi đài, chỉ một cước liền đá bay cả Lãnh Hào của Thiên Thần tầng bốn rồi!
"Thật sự không ngờ rằng, muội muội Thu Linh lại nói giúp chúng ta vào lúc quan trọng nhất. Vừa rồi ta thật sự sợ hãi. Ta thì không sao nhưng nếu làm liên lụy đến ngươi thì cả đời này ta đều không thể tha thứ cho bản thân."
Lãnh Húc trở lại biệt viện sau một trận sợ hãi kinh hồn.
Lúc trước ở trên lôi đài nói là nghìn cân treo sợi tóc cũng không quá đáng.
Tuy rằng Diệp Viễn có không gian na di nhưng mà đối mặt với cường giả Chân Thần cũng không có thể dễ dàng chạy trốn được.
Diệp Viễn cười nói: "Bọn họ sẽ không làm gì ta đâu."
Nhìn gương mặt không hề gì của Diệp Viễn, Lãnh Húc tức giận nói: "Ngươi đúng là không biết sợ. Thúc phụ chính là cường giả Chân Thần đó. Nhưng mà nói cũng lạ, quan hệ của ta và Thu Linh muội muội cũng không hẳn xem là tốt, sao nàng ta có thể làm mất mặt phụ thân mình trước mặt bao nhiêu người như thế?"
Trong lúc đang nói chuyện, hạ nhân đến báo, nói là Lãnh Thu Linh đến rồi. Điều này lại làm cho Lãnh Húc sửng sốt lần nữa.
Lãnh Thu Linh chậm rãi bước đến, như là một ngọn núi băng di động, cả người tỏa ra một không khí lạnh lẽo.
Mấy trăm năm năm không gặp, Lãnh Thu Linh thay đổi rất nhiều.
Không riêng gì sự thăng cấp của thực lực, khí chất phong độ cũng thay đổi một trời một vực.
Lãnh Thu Linh trước kia vẫn chỉ là một tiểu bối, một đồ đệ.
Nhưng bây giờ, nàng ấy đã có một chút phong thái của những bậc thượng vị rồi.