Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ tử thở dài nói: “Xin lỗi Diệp công tử, Ly Nhi đến chậm một bước, để công tử chịu khổ rồi.”

Vị nữ tử này chính là Ly Nhi!

Sự xuất hiện của nàng giống hệt như tiên nữ hạ phàm, trước đó không hề có một chút dấu hiệu nào!

Nhìn thấy Ly Nhi, lần đầu tiên sắc mặt Triệu Thiên Dận xảy ra biến hóa, còn là xuất hiện vẻ ngưng trọng chưa từng có. Dựa vào thực lực của hắn mà lại không phát hiện có một người đang ẩn núp trong hư không!

“Ngươi là ai? Lại dám xâm nhập vào Vương Thành này?” Triệu Thiên Dận trầm giọng nói.

Ly Nhi không thèm để ý đến Triệu Thiên Dận.

Chỉ thấy nàng chậm rãi đưa cánh tay ngọc ngà ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên ngực Diệp Viễn.

Một vầng sáng từ ngực Diệp Viễn tản ra, lại mang đến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ an lành.

Thấy Ly Nhi không để ý đến mình, sắc mặt Phong Hoàng trầm xuống: “Hừ! Không biết trên dưới! Lại dám mạo phạm trầm, đáng chết!”

Triệu Thiên Dận chỉ một ngón tay, trong nháy mắt một vệt lưu quang đã bay đến trước mặt Ly Nhi.

Vậy nhưng đúng vào lúc này, một tình huống quỷ dị đột nhiên xuất hiện!

Đạo lưu quang kia đến đúng chỗ trước mặt Ly Nhi, lập tức biến mất không dấu vết, mà tất cả mọi người đều không ai nhìn thấy Ly Nhi ra tay.

Tay của nàng vẫn để trên ngực Diệp Viễn giống như không hề hay biết đối với việc Triệu Thiên Dận vừa xuất thủ vậy.

Sắc mặt của Triệu Thiên Dận còn chưa kịp biến hóa, bỗng nhiên lông tơ toàn thân dựng hết cả lên, một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt chạy dọc sống lưng.

Hắn đột nhiên xoay người, một vệt lưu quang từ trong hư không truyền ra. Trong lúc nguy cấp, Triệu Thiên Dận lại vội vàng xuất ra một chỉ.

“Oanh!”

Hai đạo lưu quang va vào nhau, phát ra tiếng nổ kịch liệt.

Triệu Thiên Dận lại liên tục lùi về sau mấy bước, tất cả mọi người chứng kiến cảnh này đều không thể tin được.

Phong Hoàng là cường giả Vô Lượng cảnh, vậy mà lại không đối phó được với một nữ tử?

Triệu Thiên Dận hít vào một ngụm khí lạnh nói “Ý cảnh Không Gian! Rốt cuộc… ngươi là ai?”

Ý cảnh Không Gian là ý cảnh cực kỳ cao thâm, cực kỳ khó cảm ngộ.

Phong Hoàng cũng coi như là người có kiến thức rộng rãi, nhưng cũng chưa từng nghe qua ở hạ giới lại có ai lĩnh ngộ được ý cảnh Không Gian.

Nhưng mà vừa rồi nhìn nữ tử kia xuất chiêu, hiển nhiên là nàng đã lĩnh ngộ đến cảnh giới cực kỳ cao thâm rồi.

Sắc mặt của Phong Hoàng vô cùng khó coi. Sau khi trở thành Phong Hoàng, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bị uy hiếp lớn như vậy.

Đúng vào lúc này, đột nhiên Diệp Viễn rên lên một tiếng cực kỳ thống khổ.

Ly Nhi thấy vậy thì nét mặt lại được thả lỏng hơn rất nhiều.

Lúc này, nàng mới từ từ ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn Triệu Thiên Dận nói: “Đầu chó của ngươi tạm thời gửi lại trên cổ ngươi, không bao lâu nữa Diệp công tử sẽ đích thân đến lấy. Còn về việc ta là ai, ngươi còn chưa có tư cách biết.”

Sắc mặt Triệu Thiên Dận trầm xuống, chau mày nói: “Hừ! Chẳng qua cũng chỉ là biết một chút ý cảnh Không Gian mà thôi, ngươi sẽ không thật sự cho rằng sẽ ăn chắc được trẫm đấy chứ?”

Ly Nhi lại không thèm để ý đến hắn, nhẹ nhàng đỡ lấy Diệp Viễn nói: “Diệp công tử, ta đưa công tử về nhà.”

Thấy Ly Nhi căn bản là không để mình vào trong mắt, Triệu Thiên Dận nổi giận, lắc mình một cái đứng chắn trước mặt Ly Nhi, quát: “Giả thần giả quỷ! Ngươi có thể đi, nhưng tiểu tử này, nhất định phải để lại!”

Mí mắt Ly Nhi khẽ nâng lên: “Chỉ dựa vào ngươi?”

Triệu Thiên Dận hừ lạnh nói: “Dựa vào ta thì sao? Nếu hôm nay để ngươi nghênh ngang mang người rời đi, vậy sau này trẫm làm sao thống lĩnh con dân Cuồng Phong giới?”

“Đây là ngươi tự rước lấy nhục đấy, đừng có trách ta.”

Nói xong, hai mắt của Ly Nhi đột nhiên phát ra hai tia sáng, quang mang vừa lóe lên lập tức biến mất.

Triệu Thiên Dận ở đối diện đang chuẩn bị đại chiêu, đột nhiên giật mình một cái, đôi mắt dần dần trở nên ngây dại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK