Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sát ý dâng lên cuồn cuộn, phóng cao lên tận trời.

Con ngươi của Diệp Viễn đỏ như máu.

Cho dù có ở trong Minh Nguyệt Thành cũng có thể cảm nhận rõ ràng sát ý này.

Hàng loạt võ giả phi từ trong Minh Nguyệt Thành ra, hiển nhiên là bọn họ đã bị sát ý của Diệp Viễn kinh động.

“Giết!”

Hai con mắt của Diệp Viễn đỏ rực, hắn cảm nhận được những cường giả kia đang lao vùn vụt tới, thân hình lập tức biến mất không thấy đâu nữa!

Lúc hắn lại xuất hiện trở lại thì trên bầu trời đã có bóng mấy người đang rơi xuống.

“Soạt soạt soạt!”

Lúc này, Diệp Viễn giống như một cỗ máy giết người, ở những nơi hắn đi qua, không một ai có thể sống sót!

Cho dù là cường giả của Hạo Nhật Thành, hay là võ giả của Thần Vũ Điện đầy thần bí thì cũng không có một ai thoát khỏi!

Sát ý của Diệp Viễn gần như biến thành thực chất.

Thực lực mạnh mẽ gần như khiến tất cả mọi người rơi vào tuyệt vọng.

Nào là võ giả Đạo Huyền Cảnh, nào là cường giả Thần Vương, thậm chí là cường giả Hư Huyền đều không thể sống quá một giây dưới tay Diệp Viễn!

Nhìn thấy khung cảnh đáng sợ như thế, những người kia nào còn dám ở lại nơi này.

Lúc tới thì hung hăng hùng hổ, lúc đi thì chật vật bỏ chạy!

“Đừng giết ta! A!”

“Mau trốn đi! Cơ Thanh Vân điên rồi!”

“Ác ma! Hắn ta là một ác ma! Mau trốn đi!”

...

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên.

Cả mảnh bầu trời phía trên biến thành một chiến trường đầy bi thảm.

Nhưng cho dù bọn họ có trốn nhanh tới đâu thì cũng không thể nhanh bằng kiếm của Diệp Viễn được.

Càng giết, con mắt của Diệp Viễn càng đỏ.

Thời gian dần trôi qua, đúng là hắn đã đánh mất ý định ban đầu!

Hai bóng người phóng lên trời, hẳn là đi theo hướng ngược lại để nghênh tiếp Diệp Viễn!

Một người trong đó có ma khí ngút trời, có vẻ thực lực rất mạnh.

“Huyết Vũ đại nhân, hình như là Diệp Viễn nhập ma rồi!”

Người nói chính là Chu Gia.

Hắn ta nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng giết chóc của Diệp Viễn thì cảm thấy rất hả hê.

Diệp Viễn đã lấy Nhật Nguyệt Thiên Đồng đi, làm sao Chu Gia không hận hắn cho được?

Huyết Vũ khẽ cười nói: “Xem ra kế sách của Thánh Tử đại nhân rất hữu hiệu! Quả nhiên Cơ Thanh Vân vừa nghe thấy tin cô nương nhà họ Nguyệt chết thì đã trở nên điên cuồng.”

Chu Gia vội nịnh nọt: “Ha ha, quả nhiên Thánh Tử đại nhân tính toán rất chuẩn xác! Cho dù Cơ Thanh Vân có mạnh đến đâu mà đã bị nhập ma thì cũng trở thành một kẻ vô dụng! Ha ha ha... giết đi giết đi! Càng giết nhiều người thì ngươi sẽ càng trở nên hung ác. Chúng ta đã chuẩn bị đủ con mồi cho ngươi, một khi giết hết sạch thì ngươi sẽ biến thành một cái xác không hồn chỉ biết giết chóc!”

Huyết Vũ cười khẩy, nhìn Diệp Viễn đầy hứng thú.

“Phụt phụt!”

Một dòng máu bắn ra, người đầu tiên chạy trốn về trực tiếp bị Huyền Vũ giết chết.

“Kẻ nào bỏ chạy, chết!” Giọng nói lạnh lùng của Huyền Vũ vang lên, khiến cho tất cả mọi người run lên.

“Hắn chỉ có một mình, tất cả mọi người cùng tiến lên, giết hắn! Đây là đường ra duy nhất của các ngươi!” Huyết Vũ nói đầy lạnh lùng.

Trong lòng tất cả mọi người đều run lên, trước hay sau cũng chết!

Bọn họ biết rất rõ thực lực của Huyết Vũ đại nhân!

Mà Diệp Viễn bên kia thì chỉ có một mình!

Trong nháy mắt, con ngươi bọn họ đỏ rực lên, vô số bóng người xông tới chỗ Diệp Viễn.

Nhưng tất cả đều chỉ phí công.

Bọn hắn căn bản chẳng có chút sức lực nào để đánh trả lại Diệp Viễn!

Ban đầu, Chu Gia còn khẽ cười đứng nhìn Diệp Viễn giết người, thế nhưng về sau, vẻ mặt hắn ta càng ngày càng trở nên ngưng trọng.

Diệp Viễn quá mạnh!

“Chỉ… chỉ mới chưa được bao lâu mà sao thực lực của hắn đã đạt tới trình độ kinh khủng như vậy chứ?” Sắc mặt Chu Gia trắng bệch như tờ giấy, kinh ngạc nói.

Huyết Vũ liếc nhìn hắn ta một cái và cười khẩy: “Sao hả? Sợ à?”

Chu Gia khẽ giật mình trong lòng, vẻ mặt khó coi nói: “Sao... sao thế được?”

“Soạt...”

Trong lúc hai người bọn hắn nói chuyện, một thanh kiếm lướt vụt qua đầy đáng sợ và giết chết một người.

Một cơn gió mạnh cuốn qua, dọa Chu Gia giật mình một cái.

Chu Gia hoảng sợ nhìn về phía Diệp Viễn, hắn ta thực sự không hiểu thiếu niên đó sao lại có thể phát triển tới trình độ này được.

“Yên tâm, có ta ở đây, hắn không đả thương ngươi được đâu!” Huyết Vũ nói đầy tự tin.

Thật ra trong lòng hắn rất coi thường Chu Gia, nhưng bây giờ hắn ta vẫn còn có chút tác dụng nên hắn mới không giết Chu Gia.

Nghe thấy Huyết Vũ nói thế, Chu Gia mới hơi thả lỏng người ra.

...

Bên trong Hạo Thiên Tháp đã trở nên hỗn loạn từ lâu.

“Đại… đại nhân nhập ma rồi! Cứ tiếp tục như thế nữa thì đại nhân sẽ hoàn toàn đánh mất bản thân mất!” Ngao Khiên nói đầy lo lắng.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Không được đại nhân cho phép thì chúng ta không thể ra được!” Khương Thái Thương cũng lo lắng nói.

Lục Nhi đang đứng một bên không nói gì, nhưng vẻ lo lắng trên mặt đã bán đứng nàng.

“Đúng rồi, Đằng trưởng lão! Đằng trưởng lão là khí linh của Hạo Thiên Tháp, chắc chắn ông ấy có biện pháp!” Ngao Khiên như chợt nhớ tới cái gì đó, hô lên.

Đúng lúc này, Long Đằng xuất hiện.

Lão ta vừa xuất hiện, tất cả mọi người lập tức vây lại.

“Đằng trưởng lão, ngài mau nghĩ cách đi!”

“Đúng vậy Long Đằng tiền bối, ngài mau nghĩ cách đi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thể cứu được đại nhân nữa mất!”

Tất cả mọi người nhao nhao, trong lòng nóng như lửa đốt.

Long Đằng khoát tay áo và nói: “Hiện tại các ngươi không thể đi ra ngoài! Hắn sẽ giết chết các ngươi luôn đấy! Với lại cho dù các ngươi có ra thì cũng vô dụng!”

“Vậy… vậy phải làm sao bây giờ?” Khương Thái Thương sốt sắng hỏi.

Long Đằng nhìn về phía Lục Nhi, sau đó tất cả mọi người cũng nhìn nàng.

“Lục Nhi?”

“Đúng! Ở đây, ngoại trừ nàng ra thì không ai có thể cứu được Diệp Viễn! Chỉ có nàng mới có thể khơi dậy sự mềm yếu trong trái tim Diệp Viễn! Nhưng mà… cũng có thể sẽ thất bại! Mà cái giá của việc thất bại chính là tử vong! Tới lúc đó, chẳng những Lục Nhi sẽ chết mà Diệp Viễn cũng sẽ bị nhập ma hoàn toàn, không thể thức tỉnh được nữa! Lục Nhi, ngươi... có tình nguyện thử một lần không?” Long Đằng nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

Hiển nhiên, hắn cũng không nắm chắc chuyện này.

Nhưng hắn có biết về chuyện giữa Diệp Viễn và Lục Nhi.

Từ Vô Biên Giới tới hiện tại, nếu như nhắc tới người thân cận với Diệp Viễn nhất thì trừ Lục Nhi ra không còn ai khác!

Cũng chỉ có người thân cận nhất mới có thể thức tỉnh Diệp Viễn đang bị nhập ma.

Lục Nhi nghe thấy thế thì lập tức nói ngay, không chút chần chừ: “Long Đằng gia gia, ngài thả ta ra ngoài đi! Dù có chết dưới kiếm của thiếu gia ta cũng không hối hận!”

Long Đằng thở dài, gật đầu nói: “Được, nhưng bây giờ… chưa phải là lúc!”

...

Hai con mắt đỏ rực của Diệp Viễn cuối cùng cũng đã phát hiện ra Chu Gia!

Bị hắn nhìn, cả người Chu Gia co rụt lại, hắn ta có cảm giác giống như bị tử thần tiếp cận vậy!

Huyết Vũ nhìn thấy thế thì khẽ cười khẩy một cái.

“Vụt!”

Thân hình của Diệp Viễn lập tức biến mất không còn dấu vết!

Đại Na Di!

Nhưng Huyết Vũ đã nắm được quỹ đạo của Diệp Viễn!

“Rầm!”

Một cú va chạm dữ dội, đẩy ngược Diệp Viễn lại.

Nhưng Diệp Viễn vẫn không nản lòng, mà hình như còn càng nổi điên hơn.

Mục tiêu của hắn chính là Chu Gia!

Bởi vì trong tiềm thức của hắn, hẳn Chu Gia phải biết tung tích của Ly Nhi, không cần biết sống hay chết!

Mặc dù Diệp Viễn bị nhập ma, nhưng hắn vẫn có bản năng chiến đấu.

Quả thật thực lực của Huyết Vũ rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn Khám Thanh Tử một bậc!

Nhưng mà lần này Kiếm Chi Lãnh Vực của Diệp Viễn đã mở ra!

“Soạt...”

Huyết Vũ bay trong không trung!

Một Huyết Vũ không ai bì nổi vậy mà lại bị giết chỉ trong một hiệp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK