Bây giờ, bên trong Hoàng thành Thiên Ưng đã có không ít Đan thần tứ tinh, ngũ tinh, đương nhiên Phiêu Vũ Thiên Tôn sẽ không lạ lẫm gì đối với bọn hắn.
Thời điểm Phiêu Vũ Thiên Tôn xuất hiện, mỗi một người trong bọn hắn đều kinh ngạc không thôi.
Nhưng mà sự tình diễn ra sau đó càng làm cho bọn hắn kinh ngạc hơn.
Theo lời của Phiêu Vũ Thiên Tôn thì Diệp Viễn có thể ngang hàng luận giao, đây là vinh quang bậc nào?
Phải biết rằng, cho dù người khác có là cường giả Thiên Tôn thì sắc mặt của Phiêu Vũ Thiên Tôn cũng không thay đổi một chút nào.
Hôm nay, Hoàng thành Thiên Ưng đã triệt để bùng nổ.
Loại cảm giác vinh dự này đã hoàn toàn ăn sâu vào trong máu của bọn họ.
Diệp Viễn quan sát Tông Sư Lệnh một lúc, sau đó đưa hai tay ra, nói: "Phiêu Vũ tiền bối, ta thật sự rất muốn đi, nhưng mà ngươi xem... tình huống hiện tại như thế này, ta muốn đi cũng không được a."
Ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt tập trung lên người Thương Nguyên, trong nháy mắt sắc mặt hắn trở nên hết sức khó coi.
Lúc này, Giản Túc Thao một mực yên lặng, đột nhiên phất tay với Thương Nguyên một cái, nói: "Nơi này không còn việc của ngươi rồi, ngươi có thể trở về."
Thương Nguyên biến sắc, nói: "Túc Thao Thiên Tôn, mặc dù địa vị của ngài tôn kính, nhưng không nên quên rằng nơi này là địa bàn của Cực U đại nhân! Ngươi làm như vậy cũng không khỏi khinh người quá đáng!"
Thân là cường giả Thiên Tôn Cảnh trung kỳ, Thương Nguyên vẫn luôn có cảm giác cao cao tại thượng.
Nhưng hôm nay, hắn đã nhận được sự khuất nhục mà trước đó chưa từng có.
Tại một cái Hoàng thành nho nhỏ!
Rõ ràng nơi đây là địa bàn của Cực U Thiên Đế, vậy mà hắn lại bị người khác hô đến hét đi.
Chỉ là Giản Túc Thao cũng không dễ nói chuyện như vậy.
Hắn hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên phất ống tay áo một cái, một cỗ cự lực như dời núi lấp biển đè về hướng Thương Nguyên.
Thương Nguyên biến sắc, lập tức ra chiêu nghênh địch.
Nhưng mà vừa tiếp xúc với cỗ cự lực này, Thế giới lĩnh vực cùng võ kỹ của Thương Nguyên sụp đổ trong nháy mắt.
Oanh!
Thân hình Thương Nguyên bay ngược ra ngoài, trên ngực đã xuất hiện một vùng máu tươi.
"Hừ! Ngươi thì tính là cái gì, dám ăn nói như thế với bản Tôn? Đừng nói là ngươi, cho dù là Cực U huynh cũng phải cấp cho bản tôn ba phần mặt mũi. Nếu như không phải ở tại địa bàn của Cực U huynh thì ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn có thể sống mà đứng được ở chỗ này hay sao?" Giản Túc Thao hừ lạnh nói.
Lúc này, ba người Lữ Ngạn, Đặng Vân, Đái Xuân Hào ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thiên Tôn Cảnh hậu kỳ, thật sự quá mạnh mẽ!
Ngay cả Thương Nguyên cũng đỡ không nổi một kích tùy tiện của Giản Túc Thao.
Nếu như bọn họ đi lên thì người ta chỉ thở một hơi cũng đã có thể thổi chết bọn hắn.
Sắc mặt Thương Nguyên ảm đạm, hiển nhiên là đã bị thương nặng.
Giản Túc Thao thản nhiên nói: "Bản tôn cùng Phiêu Vũ cũng đã đi đến chỗ của Cực U huynh. Từ nay về sau Hoàng thành Thiên Ưng này sẽ là địa bàn của Diệp Viễn. Nếu như ai tới nơi này dương oai thì chính là đối địch với bản tôn, tự mình cân nhắc cho kỹ càng! Hiện tại, các ngươi có thể cút được rồi!"
Đám người Thương Nguyên biến sắc, không ngờ Giản Túc Thao cùng Phiêu Vũ Thiên Tôn vì một tên Diệp Viễn nho nhỏ mà lại đi tìm Cực U Thiên Đế!
Tiểu tử này thật sự lợi hại đến như vậy?
Giờ này khắc này, tiếp tục dây dưa chính là tự mình chuốc khổ.
Thương Nguyên cắn răng một cái, nói: "Chúng ta đi!"
Nói xong, hư không rung động, thân hình của Thương Nguyên biến mất không thấy gì nữa.