can.
“Đúng vậy, Trương lão đầu, ngươi có tiền đúng không? Chút nguyên tinh này Tôn gia chúng ta vẫn xuất ra được!
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Ngươi muốn một thùng, lão tử còn muốn mười thùng kia!”
“Thành chủ phủ còn chưa nói gì, Trương gia các ngươi có tài đức gì mà lập tức lại muốn nuốt một thùng?”
“Theo ta thấy a, vẫn là cách của Ngũ Huyền hay, mỗi ngày mười bình, đến trước thì được, như vậy đều công bằng với mọi người!”
Chứng kiến một màn này, trong lòng Ngũ Huyền cũng mừng thầm.
Kỳ thực Tiên Minh Ngọc Nhưỡng hạ phẩm cũng không rắc rối bao nhiêu, hắn vốn dĩ cũng dự định bán từng thùng một.
Nhưng sau khi hắn nói cách nghĩ của mình cho Diệp Viễn biết, lại bị Diệp Viễn phủ định.
Cách nói của Diệp Viễn rất đơn giản, vật hiếm thì quý!
Nếu như không hạn chế lượng cung ứng, mọi người uống nhiều rồi thì Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này cũng không còn đáng tiền nữa.
Nhưng nếu một ngày chỉ cung cấp mười bình, mỗi lần mọi người đều uống thòm thèm, cho nên mỗi ngày đều sẽ muốn tranh nhau tới cướp mười bình rượu kia.
Chẳng mấy ngày, mười bình Tiên Minh Nhọc Nhưỡng này sẽ được nâng lên giá trên trời!
Rượu này, người và thế lực bình thường căn bản là không uống được, tới lúc đó sẽ trở thành tượng trung cho thân phận và địa vị.
Đợi đếnlúc thích hợp, Ngũ Huyền lại cho ra Tiên Minh Ngọc Nhưỡng trung phẩm, như vậy Tiên Minh Ngọc Nhưỡng trung phẩm sẽ trở thành Tiên Nhưỡng cấp chí tôn, định giá như thế nào Ngũ Huyền nói thế nào thì như thế ấy.
ở một góc đại điện, Phó Vân Kính vẻ mặt phiền muộn.
Ngũ Huyền lão đầu này trước đây ngày nào cũng bám dính lấy mình đòi Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, mình lại một mặt phớt lờ.
Cuối cùng Ngũ Huyền phải bỏ ra một cái giá rất lớn, mới có được sáu bình từ chỗ hắn.
Ai ngờ chớp mắt một cái, lão đầu này đã tự mình ủ chế ra được Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, không những chất lượng cao hơn của hắn rất nhiều, mà lại còn có đủ sản lượng!
Vừa ra tay đã là hai mươi thùng, đúng thật là vô cùng hào phóng a!
Phó Vân Kính vừa mới tự nếm thử một ngụm, cảm giác đích thực ngon hơn của mình rất nhiều.
Hơn nữa hắn lại không hề biết, uống Tiên Minh Ngọc Nhưỡng thì phải dùng ly bằng nam hương mộc!
Lão đầu này, rút cuộc là học được từ đâu?
Phó Vân Kính sao lại không muốn sản xuất lượng lớn Tiên Minh Ngọc Nhưỡng chứ, nhưng mà xác xuất ủ chế thành công của hắn quá thấp, căn bản là không thế nào đáp ứng được nhu cầu của thị trường.
Tài lộ đến tay cứ như vậy chắp tay nhường cho người khác, sự phiền muộn của Phó Vân Kính cũng có thể tưởng tượng được.
Hắn bưng chén rượu lên, chậm rãi đi về phía Ngũ Huyền.
“Ngũ Huyền, ta muốn hỏi một chút, phương pháp ủ chế của ngươi là từ đâu mà có vậy?” Phó Vân Kính hỏi.
Ngũ Huyền thấy là Phó Vân Kính, nghi ngờ nói: “Phương pháp này ấy à… tất nhiên là có cao nhân truyền thụ, Phó Vân Kính, ngươi hỏi như vậy là có ý gì?”
“Hừ, ta có ý gì, lẽ nào ngươi còn không biết hay sao? Tất cả mọi người đều biết, cách ủ chế Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này chỉ có ta có. Ngươi làm như vậy, cũng không tránh khỏi quá thất đức đi?” Phó Vân Kính vẻ mặt bất thiện nói.
Kỳ thực trước đây Ngũ Huyền và Phó Vân Kính cũng có chút giao tình, nhưng cũng không thân thiết lắm, nếu không Ngũ Huyền cũng không phải năn nỉ hết lần này tới lần khác mà cũng không có được rượu của Phó Vân Kính.
Nhưng bây giờ hành động của Ngũ Huyền lại động chạm tới lợi ích của Phó Vân Kính. Phó Vân Kính nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nuốt được cục tức này, cho nên mới tiến lên chất vấn.
Một khi Tiên Minh Ngọc Nhưỡng có đủ sản lượng thì chính là vàng ròng bạc trắng, mỗi một giọt đều vô cùng trân quý.
Để ủ chếTiên Minh Ngọc Nhưỡng, Phó Vân Kính cũng đã hao tốn không ít.