Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Viễn cười nói: “Được rồi, hôm nay ta sẽ mở mang tầm mắt trước chiêu thức của hồn võ giả! Tới đi!”

“Đắc tội rồi!”

Lời này của Từ Thanh vừa buông xuống, Diệp Viễn đã cảm nhận hàng loạt phi kim bay đến đâm vào thần hồn của hắn!

“Hồn Lực Hóa Hình, chiêu này được lắm!” Diệp Viễn nói ra những lời kỳ lạ.

Hồn Lực Hóa Hình này hoàn toàn khác với nguyên lực của võ đạo.

Hoá hình chính là thực chất hoá đòn tấn công, mắt thường không thế nào nhìn thấy được, chỉ có dùng thần hồn mới có thế cảm nhận được.

Có thể nói, đây chính là trận quyết đấu giữa thần hồn với nhau!

Và đây lại là trận quyết đấu vô hình!

Trận quyết đấu này vô cùng nguy hiểm, người ngoại đạo đương nhiên sẽ không nhìn ra bất kỳ sự tác động nào.

Thế nhưng, những phi kim này đã đâm sâu vào trong thần hồn của Diệp Viễn mà Diệp Viễn lại không một chút phòng ngự!

Diệp Viễn nhắm mắt, sắc mặt tỏ ra đau đớn, nhìn dáng vẻ không được tốt lắm.

Từ Thanh đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc bại trận, nhưng lại không ngờ kết quả trận đấu lại như thế này.

“Ngươi cũng quá sơ suất rồi đó! Phi Kim Hồn Lực có tính sát thương vĩnh viễn đối với thần hồn, cho dù là võ giả Hoá Hải Cảnh trúng chiêu này cũng sẽ bị trọng thương, vậy mà ngươi lại không chút phòng ngự, thật đúng là tự tìm đường chết mà!” Từ Thanh lẳc đầu, đang định bước xuống võ đài.

Trận đấu này, hắn lại đánh cho Diệp Viễn tuy không chết nhưng cũng đủ trọng thương.

Hắn lên võ đài là vì nhìn ra thủ đoạn của Diệp Viễn, chứ không phải là vì Tiêu Như Yên.

Nhưng Diệp Viễn lại không dùng chiêu thức vừa rồi, khiến hắn cảm thấy có chút thất vọng. Nghĩ tới trước đó Diệp Viễn chỉ dùng một chiêu đã có thể hạ gục được rất nhiều võ giả Hoá Hải cảnh, thật đáng khâm phục.

“Cứ như vậy mà đi sao? Ngươi không cho rằng như vậy là có thể thắng rồi đấy chứ?” Từ Thanh đang định bước xuống võ đài, chợt nghe thấy giọng nói Diệp Viễn chậm rãi vang lên.

Từ Thanh hoảng hồn, ngạc nhiên quay lại nhìn Diệp Viễn, kinh ngạc hỏi: “Ngươi… ngươi không bị thương? Làm sao có thể như vậy chứ?”

Diệp Viễn cười nói: “Hồn Lực Phi Kim, chiêu thức cỏn con này làm sao có thể đánh bại ta được, các hạ cũng đã quá xem thường ta rồi đó! Còn thủ đoạn gì, ngươi cứ thi triển hết đi, bằng không một khi ta ra tay, ngươi sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”

Một lúc lâu sau Từ Thanh vẫn chưa kịp phản ứng lại, hắn thật sự không thể nào hình dung ra, Diệp Viễn đã dùng thủ đoạn nào để hoá giải Hồn Lực Phi Kim của hắn!

Hồn lực của Diệp Viễn căn bản vẫn chưa có chút lay động, cũng tức là nói Diệp Viễn đã hứng trọn đòn công kích thần hồn vừa rồi của Từ Thanh.

Thế nhưng… lại không bị thương?

Đang đùa sao?

“Làm sao có thể? Ta không tin! Đao Quang Kiếm Ảnh!”

Từ Thanh cắn răng lại lần nữa triển khai đòn tấn công đối với Diệp Viễn!

Thế nhưng, lần này cũng như muối bỏ biển, dưởng như Diệp Viễn vẫn chưa chịu bất kỳ thương tổn nào, trước sau vẫn đứng im nhìn Từ Thanh.

Từ Thanh không tin, dường như đã sử dụng tất cả mọi chiêu thức tấn công, từng bí kỹ một được hắn tung ra.

Thế nhưng, trước sau vẫn chưa thể nào đả thương được Diệp Viễn!

“Ầm”, Từ Thanh lại mệt mỏi ngã ra mặt đất.

Từ Thanh nằm ra đất, thần sắc tiều tuỵ, đây là dấu tích rõ ràng của sự cạn kiệt hồn lực.

Từ Thanh này, lại khiến cho mình tự ngã xuống!

Sự chấn động trong lòng mọi người mỗi lúc một tăng lên, chuyện này là thế nào chứ?

Không phải nói công kích thần hồn của hồn võ giả là rất mạnh sao, tại sao Diệp Viễn lại như miễn dịch với công kích của thần hồn như vậy chứ?

“Rốt cuộc Cơ Thanh này là cái quái thai gì vậy! Hồn võ giả đó đã dùng hết sức, nhưng lại không thể khiến hắn bị thương? Đùa gì vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK