Vách núi cách xa mặt đất chừng ngàn trượng, thật sự rơi xuống, xác định chắc chắn là mất mạng.
“Không có vấn đề thật sao?” Phong Chỉ Nhu nghi ngờ hỏi.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
“Đương nhiên không có vấn đề! Đã khi nào ta để sư tỷ thất vọng qua chưa?” Diệp Viền cười nói.
Phong Chí Nhu ngâm lại, giống như Diệp Viên thật đúng là cái quái thai, hình như chưa từng có chuyện gì không làm được, có lẽ hắn thật sự có thể làm được cũng không biết chừng đấy chứ?
“Được, vậy ta đi trước một bước!”
Phong Chí Nhu gật gật đầu, mũi chân nhẹ nhàng nhún một cái, nhảy lẽn sườn núi.
Phong Chỉ Nhu nhẹ như yến, vách núi cheo leo nhìn như cao không thể chạm, đối với nàng mà nói nhưgiẳm trên đất bằng.
Thân pháp võ kỹ của nàng chính là võ kỹ cấp hai cao cấp « Linh Yến Vũ », vốn là lấy nhẹ nhàng nhanh chóng làm danh xưng, dùng đế leo lên vách núi cao này không có gì thích hợp bằng.
Chỉ thấy nàng dùng hoặc là mũi chân, hoặc là vỏ kiếm, thỉnh thoảng tạl trên vách đá chạm nhẹ, thì cà người lao lên phía trước với tốc độ cực nhanh, trong chớp mẳt đã vượt qua hơn hai mươi trượng.
Nhung mà, Phong Chỉ Nhu càng vượt lên cao, nội tâm lại càng ngày càng nặng nề, bời vì nàng không cảm giác thấy sự tồn tại của Diệp Viễn!
Phong Chỉ Nhu không cảm thấy phía bên dưới có một chút tiếng vang nào!
Diệp Viễn là còn chưa khởi hành, hay là… Rơi xuống rồi?
Phong Chỉ Nhu rất muốn cúi đầu nhìn xem đến cùng Diệp Viễn có còn đó hay không, thế nhưng chính nàng leo lên sườn núi cũng không phải một chuyện dê dàng, nào có dư lực cúi đầu đi xem Diệp Viên?
Nếu như Diệp Viễn còn chưa có khởi hành, chẳng lẽ là hân cố ý đùa giỡn mình?
Không thế nào! Sao Diệp Viễn có thế nhàm chán đến mức này!
Chẳng lẽ hằn… Thật sự rơi xuống rồi? Nhưng nếu rơi xuống cũng phải có chút tiếng vang chứ?
Chẳng lẽ Diệp Viễn vì không muốn ảnh hưởng mình, nên không phát ra chút tiếng động nào?
Càng suy nghĩ lung tung, Phong Chỉ Nhu càng sốt ruột, động tác thân pháp cũng biến thành có chút lộn xộn.
“Xoạt!”
Trong lúc Phong Chỉ Nhu sốt ruột, vậy mà dưới chân trượt đi, không còn chồ mượn lực!
Trong chớp mắt, thân hình Phong Chí Nhu kịch liệt trượt xuống!
“Sư tỷ cẩn thận!”
Đúng lúc này, Phong Chỉ Nhu vậy mà nhận được Diệp Viền truyền âm!
Thì ra, Diệp Viễn dĩ nhiên vẳn đang theo sát nàng!
Nhưng mà, lúc này Phong Chỉ Nhu đã không còn chỗ mượn lực, trừ phi nàng đập kiếm vào vách đá.
Nhưng nếu như vậy, va chạm giữa kiếm và vách đá, tất nhiên sẽ phát ra thanh âm chói tai, Thông Tí Thạch Viên kháp núi đều sẽ bị kinh động.
Cho dù bọn họ có thể trèo lên đỉnh núi, cũng chạy không khỏi một chữ
“chết”.
Thế là trong nháy mắt, Phong Chỉ Nhu liền từ bỏ tự cứu, mặc cho mình rơi xuống vách núi!
Nàng quyết định trước khi chết nhìn Diệp Viễn một cái, sau khi mình chết, có lẽ sẽ không còn ai cãi nhau với hắn nữa?
Thế nhưng không chờ nàng nhìn thấy Diệp Viễn, mà nàng vừa mới trượt xuống khoảng hai trượng, liền cảm thấy dưới chân bị một bàn tay nhẹ nhàng nâng một chút!
Chính là cái nâng lên một chút này, để thân hình của nàng trở về quỹ đạo lần nữa!
“Sư tý ngươi đi lên trước, sau đó ta đến sau!” Dường như là cùng một thời gian, Diệp Viễn truyền âm đi qua.
Phong Chỉ Nhu biết đây là Diệp Viền cứu nàng, thế nhưng là… Nhận lực trùng kích nhưthế, Diệp Viễn còn có thể sống sót sao? Nàng thậm chí có thế nghe được tiếng Diệp Viên kịch liệt hạ xuống.
Không biết vì cái gì, hiện tại Phong Chỉ Nhu có loại xung động muốn khóc.
Thế nhưng nàng biết không thể lãng phí cơ hội Diệp Viền liều mạng đổi lấy, thế là mũi chân nhún một cái, « Linh Yến Vũ »thi triển ra, cấp tốc leo lên đỉnh núi.
Phong Chí Nhu cưỡng ép đem tất cá ý nghĩ trong đầu ra ngoài, leo lẻn đỉnh núi!