Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyệt Mộng Lỵ không nhịn được, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gương mặt của Diệp Viễn, sau đó nhanh chóng quay đầu đi, cả khuôn mặt đỏ rực giống như lửa đang bùng cháy.

Diệp Viễn sững sờ, hành động đột nhiên này của Nguyệt Mộng Ly khiến hắn không kịp trở tay.

Một hút dư hương lưu lại trên má, đôi môi dịu dàng mềm mại khiến hắn có chút lưu luyến hành động vừa rồi.

Cả kiếp trước và kiếp này, đây là lần đầu tiên Diệp Viễn có hành động thân mật như vậy với một cô gái.

Cho dù hắn có là Đan Đế, thì bây giờ cũng không biết phải làm sao.

Về phần Nguyệt Mộng Ly, lúc này nàng đang vùi đầu vào ngực mình, xấu hổ đến mức hận không thể tìm cái lỗ nào đó để chui xuống.

Diệp Viễn là lần đầu tiên, nàng thì không phải là lần đầu tiên sao?

Chính Nguyệt Mộng Ly cũng không nghĩ tới, lúc nãy quỷ thần xui khiến thế nào mà lại đi hôn Diệp Viễn.

Điều này đối với một cô nương dè dặt như nàng thì thật là điều không thế tưởng tượng được.

ở Thần Vực, có bao nhiêu nam tử vì nàng mà thần hồn điên đảo, nhưng nàng xưa này đều chẳng thèm ngó tới.

Nhưng hôm nay, tại sao trước mặt Diệp Viễn mình lại bất kham như vậy?

Người mình thích là Thanh Vân Tử, làm sao có thể động tâm đối với tên tiểu tử này được?

Sẽ không, nhất định sẽ không?

ừ, mình chỉ là đơn thuần bày tỏ cảm tạ một chút!

Chính là như vậy!

Nhưng mà tại sao trên người Diệp Viễn, lúc nào cũng có thể thấy được bóng dáng của Thanh Vân Tử?

Nguyệt Mộng Ly suy nghĩ miên man, cả người đều rối tung cả lên.

Bầu không khí có vẻ hơi buồn tẻ, một chút trầm mặc, và đương nhiên, còn có một chút mập mờ.

Nhưng bên cạnh còn có một người có vẻ mặt sững sờ, Thanh Linh Thụ căn bản không biết hai người bọn họ đây là đang làm gì.

“Các ngươi sao vậy, vừa rồi vẫn còn tốt mà, sao lại đột nhiên không nói gì rồi?” Thanh Linh Thụ hỏi một cách rất ngu rất ngây thơ.

Tuy Thanh Linh Thụ là thiên địa linh mộc, nhưng mà mới chỉ tu luyện ra nguyên linh trong thời gian ngắn, đối với tình cảm giữa loài người càng là một chữ cũng không biết.

Đối với hành động vừa rồi của Nguyệt Mộng Ly, hắn cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn.

“Khụ khụ, không có gì, Thanh huynh, sau này làm phiền huynh rồi!” Lúc này cuối cùng Diệp Viễn cũng tỉnh táo lại, có chút lúng túng nói.

Thanh Linh Thụ cũng không nghi ngờ gì, cười nói: “Cái không gian mang theo người này của ngươi rất tốt, có thể so sánh với một tiểu thế giới rồi đó! Xem ra phúc duyên của Diệp Viễn ngươi không cạn, ta ở lại nơi này cũng tốt. Chỉ là không biết, tiếp theo đây chúng ta phải đi đâu?”

Diệp Viễn nói: “Ta còn có một việc muốn làm, đợi làm xong chuyện này, chúng ta lập tức ra khỏi Thần Cấm Yêu Vực trở lại Vô Biên Giới.”

Ngày thứ hai, Diệp Viễn xuất quan, trên tay cầm một viên đan dược màu băng lam đi gặp Lục Nhi.

Một ngày này, Diệp Viễn đã đợi quá lâu, ngay cả chính hắn cũng có chút kích động.

Là Diệp Viễn đưa Lục Nhi đi theo con đường tu luyện, lại không nghĩ rằng như thế sẽ hại nàng.

Cho đến bây giờ, người mà Diệp Viễn cảm thấy thiếu nợ nhiều nhất chính là Lục Nhi.

Nhưng mà hắn chỉ là một nhân vật nho nhỏ đi ra từ u Vân Tông, thực lực quá yếu, đến luyện chế một viên đan dược này cũng làm không được.

Bây giờ, rốt cuộc hắn đã có đủ thực lực để luyện chê’ Ngũ Chuyển Băng Tâm Đan, hơn nữa chỉ cần gom dủ dược liệu luyện chếa là sẽ lập tức đi luyện chế nó.

“Lục Nhi, chuyện thiếu gia đáp ứng ngươi cuối cùng cũng làm được! Ngươi ăn viên đan dược này, sau đó vận công thử xem!” Diệp Viễn có chút kích động nói.

Kỳ thật mấy năm qua, thời gian Lục Nhi đi theo Diệp Viễn cũng không dễ dàng gì.

Nàng biết có vô sô lân Diệp Viên lâm vào hiểm cảnh, nàng lại là một thứ phế vật thậm chí còn không thể tu luyện. Đã không giúp được gì cho thiếu gia, còn khiến hắn thêm bận rộn, nội tâm của nàng vô cùng dằn vặt.

Thấy đan dược Diệp Viễn đưa tới, gương mặt ưu buồn của Lục Nhi liền tỏa sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK