“Tóm lại, chuyện này cứ như thế đi. Nếu có người lộ ra nửa chữ với bên ngoài thì giết không tha!”
Bên trong Thiên Lộc Các, Tu tràn ngập sát khí.
Ở đối diện lão ta, Địch Thu tràn đầy nghi ngờ và không hiểu gì.
Hắn ta hoàn toàn không thể ngờ được lại đợi được một mệnh lệnh như thế này,
Phá giải được “Mạc Vấn” là chuyện vui lớn của yêu tộc, gần như cả thiên hạ đều biết rõ.
Nhưng vì sao đến lượt Diệp Viễn lại trở thành thế này?
“Đại nhân, ta có thể hỏi một câu vì sao không?”
Tu cười khổ nói: “Tâm tư của thánh tổ đại nhân, sao ngươi và ta lại có thể suy đoán được? Chúng ta chỉ cần nghe lệnh là được.”
Địch Thu bất đắc dĩ gật đầu nói: “Vâng, Địch Thu nghe lệnh là được!”
Sau khi Địch Thu rời đi, Tu nâng một quả cầu ánh sáng màu trắng trong tay, vẻ mặt phức tạp.
Chỉ thấy bàn tay lão ta nhẹ nhàng nâng lên một chút, quả cầu ánh sáng đó lại tiến vào không gian bên trong.
Không lâu sau, thân hình của Diệp Viễn xuất hiện trong Thiên Lộc Các.
“Tiền bối, ông tìm ta?” Diệp Viễn hành lễ nói.
Tu gật đầu nói: “Những ngày này ngươi vẫn luôn bế quan, thu hoạch thế nào?”
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Nói thật thì thu hoạch… không lớn.”
Tu nghe thế, vẻ mặt cổ quái.
Dù có là bất cứ ai, chỉ cần không chết trong “Mạc Vấn” thì đều sẽ có thu hoạch.
Có những người sau khi bước ra thì thực lực đan đạo sẽ tăng mạnh đột ngột, thậm chí còn trở thành đỉnh cao.
Cái này thì phải xem thiên phú đã định trước.
Những trưởng lão của Hoàng thành Bá Nguyên về cơ bản đều đã vượt qua “Mạc Vấn”.
Phải biết rằng bên trong “Mạc Vấn” đều bao gồm đạo của Dược Tổ và Đại tế tư thánh tổ, đạo của hai cao thủ đan đạo đỉnh cao của Thông Thiên Giới!
Nhưng Diệp Viễn lại nói không thu hoạch được bao nhiêu.
Điều này khiến người ta bị đả kích!
Diệp Viễn nói không có thu hoạch đương nhiên không phải là vì hắn lĩnh ngộ kém mà là vì thực lực của hắn quá mạnh.
Đạo ẩn chứa bên trong “Mạc Vấn” hoàn toàn không cho Diệp Viễn quá nhiều lĩnh ngộ.
Có điều mấy ngày này, Diệp Viễn vẫn học được không ít thứ từ trong “Mạc Vấn”.
Dẫu sao thì hai người họ cũng là cường giả đỉnh cấp của Thông Thiên Giới.
“Tu tiền bối, ông đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta. Có lẽ ông có thể nhìn ra, tác dụng của ‘Mạc Vấn’ đối với ta cũng không lớn.” Diệp Viễn thấy ánh mắt của Tu thì cười giải thích.
Thời gian dài như thế, Diệp Viễn ít nhiều gì cũng hiểu rõ được thực lực đan đạo của Tu.
Mặc dù từ trước đến giờ lão ta chưa từng thể hiện trước mặt mình, nhưng chỉ dựa vào ý kiến của lão ta thì đã vượt xa so với những trưởng lão kia.
Có lẽ lão ta có thể nhìn ra thực lực của mình đã vượt xa trình độ của “Mạc Vấn”.
Tu thở dài nói: “Biết thì biết, nhưng nghe thấy lời này vẫn khiến lão phu có xúc động muốn đánh người.”
Diệp Viễn cười khổ nói: “Tiền bối tìm ta tới không phải là để đánh ta chứ?”
Tu cười nói: “Ngươi thông qua kiểm tra của ‘Mạc Vấn’, sau này tất cả các tầng của Thiên Lộc Các đều sẽ mở ra cho ngươi. Nhất là tầng thứ năm, ta tin là sẽ có thứ khiến ngươi hứng thú!”
Diệp Viễn nghe thế, hai mắt không khỏi sáng lấp lánh, vui sướng nói: “Lời này của tiền bối có coi là thật không?”
Tình hình hơn nửa năm nay, Diệp Viễn vẫn luôn dừng lại trước tầng thứ ba, điển tịch chỗ này đã bị hắn tiêu hóa gần hết rồi.
Ở tầng thứ ba, Tu vẫn mở cửa sau cho hắn vào.
Đó là nơi chỉ có các trưởng lão mới có thể vào.
Về tầng thứ tư, dù quan hệ của Diệp Viễn và Tu rất tốt, lão ta cũng không chịu mở cửa sau.
Không ngờ vượt qua “Mạc Vấn” lại có chỗ tốt như thế.
Ngay cả Tu cũng không chịu cho hắn đi vào, nói rõ rằng điển tịch từ tầng thứ tư trở lên chắc chắn là thứ cực kỳ quý giá.
Thứ như thế, sợ rằng chỉ có cấp bậc cỡ điện chủ mới có thể đi vào.
Diệp Viễn thậm chí còn không biết Thiên Lộc Các này còn có tầng thứ năm!
Bây giờ, Diệp Viễn chẳng những có thể vào tầng thứ tư mà còn có thể vào tầng thứ năm chưa từng nghe tới, điều này sao có thể không khiến hắn vui sướng cho được?
Tu cười nói: “Còn có thể lừa ngươi sao? Đi đi!”
Diệp Viễn không nói hai lời, đi thẳng lên tầng thứ tư.
Nhìn theo bóng lưng Diệp Viễn rời đi, Tu lắc đầu nói: “Tiểu tử này còn chẳng nhắc đến chuyện bái sư. Thế gian này có biết bao nhiêu người muốn bái thánh tổ làm sư phụ, nhưng tên nhóc đó… dường như hoàn toàn không thèm để ý đến!”
…
“Vân Bội Thiên Nghê Đan! Đây… đây không phải là Thái Thượng Ngọc Hư Đan của yêu tộc sao?”
“Còn có những thuật luyện dược này, tất cả đều là những thứ quý giá cực kỳ lợi hại!”
“Còn có những pháp môn của yêu dẫn chi thuật này thật là tinh xảo!”
…
Diệp Viễn lưu luyến ở tầng thứ tư, quan sát những điển tịch đó, liên tục tán thưởng.
Dù điển tịch tầng thứ tư kém xa về số lượng với bên dưới, nhưng rõ ràng là không chỉ cao hơn một bậc so với những điển tịch bên dưới.
Dựa vào nhãn lực của Diệp Viễn, đương nhiên có thể nhìn ra những điển tịch này là nhóm những thứ quý giá nhất của yêu tộc.
Dù những điển tịch này đều là cường giả Thần Đạo cấp bốn, cấp năm sử dụng, nhưng vô cùng quý giá không thể nghi ngờ gì.
Nếu những điển tịch này ở nhân tộc thì hoàn toàn không dễ để người khác thấy được.
Diệp Viễn có thành tựu ngày hôm nay phần lớn là nhờ vào truyền thừa của Tiên Lâm.
Tuy nhiên hiện tại hắn đã sớm trò giỏi hơn thầy, nhưng ý nghĩa của đan phương, thuật luyện dược… mà Tiên Lâm để lại đối với Diệp Viễn thì không cần phải nói nhiều.
Rõ ràng là ở yêu tộc, những thứ này cũng cực kỳ quý giá.
Xem xong điển tịch tầng thứ tư, Diệp Viễn không kịp chờ đi thẳng vào tầng thứ năm.
Hắn rất muốn nhìn một chút, đồ vật thế nào mà còn quý giá hơn cả điển tịch tầng thứ tư!
Không gian tầng thứ năm trống rỗng, chỉ có một quả cầu ánh sáng màu trắng lơ lửng giữa không trung.
Diệp Viễn vô cùng tò mò, đưa tay ấn vào.
Ầm!
Trong nháy mắt, vô số thông tin truyền vào trong đầu Diệp Viễn.
“Đây… đây là truyền thừa của Đại tế tư thánh tổ?”
Nội tâm Diệp Viễn chấn động kịch liệt, nhanh chóng phản ứng lại được những thông tin nhiều như biển này là gì.
“Có điều… những truyền thừa này dường như không có cảm ngộ của lão ta đối với đạo, mà lại là thứ cơ bản nhất của yêu tộc. Chẳng lẽ…”
Trong những truyền thừa khác có giảng giải về dược tính của vô số linh dược, giải thích tỉ mỉ về thuật luyện dược, cũng có pháp môn cao cấp của yêu dẫn chi thuật.
Dù nội dung cũng có chỗ tương đồng với bên dưới, nhưng hoàn toàn không phải cùng một khái niệm!
Những thứ này là cảm ngộ suốt đời đối với đạo của một luyện dược sư đỉnh cao!
Một luyện dược sư muốn chứng được đại đạo thì cần phải đi một con đường thuộc về chính mình.
Giống như Diệp Viễn, dù có truyền thừa của Tiên Lâm Thiên Tôn thì hắn vẫn đi một con đường đan đạo thuộc về mình.
Mà rõ ràng là truyền thừa của Đại tế tư thánh tổ cao cấp hơn Tiên Lâm Thiên Tôn rất nhiều!
Hai cái này hoàn toàn không phải là cùng một cấp bậc.
Trong thoáng chốc, dường như Diệp Viễn đã hiểu được gì đó.
Khóe miệng Diệp Viễn nở nụ cười, nói: “Đại tế tư thánh tổ có quyết đoán lắm! lão ta muốn để ta trưởng thành, trở thành đối thủ của lão ta, dựa vào cái này để khích lệ chính lão ta đột phá ràng buộc! Xem ra ván cờ ‘Mạc Vấn’ này hoàn toàn không giống như người đời vẫn suy nghĩ! Người lão ta muốn tìm là người có thể phá vỡ được ý chí của lão ta chứ không phải là một quân cờ trong tay lão ta! Ha, chỉ sợ Dược Tổ cũng không nghĩ ra Đại tế tư thánh tổ lại quyết đoán như thế? Có lẽ tương lai, nói không chừng lão ta thực sự có thể trở thành Dược Tổ thứ hai!”