Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiền bối, dường như vừa rồi ra có cảm giác, có người đang dò xét ta.” Diệp Viễn nói với Vô Trần.

Vô Trần hơi kinh ngạc nói: “Dò xét ngươi? Ta cũng không có phát hiện!”

Diệp Viễn có chút ngạc nhiên, đến cả Vô Trần cũng không cảm nhận được?

“Có thể là ảo giác của ta đi.” Diệp Viễn nói.

Vô Trần cau mày ngẫm lại, nói: “Chưa chắc! Ngươi nói một chút cảm giác vừa rồi xem.”

Diệp Viễn nói: “Giống như là… thiên đạo đang nhìn xuống, không thể chắc chắn.”

Vô Trần nói: “Thông đạo đến chiến trường Cổ Thần này, chính là Huyền Cơ Thiên Đến lấy phép thuật sáng lập ra. Đưa các ngươi vào chiến trường Cổ Thần, cũng là bút tích của Huyền Cơ Thiên Đế. Lẽ nào… lẽ nào là hắn đang dò xét ngươi?”

Diệp Viễn nghe vậy, chân mày không khỏi nhíu lại.

Mặc dù hắn vô cùng ngưỡng mộ Huyền Cơ Thiên Đế, nhưng mà hắn cũng biết, ngươi như thế quá mờ mịt, bây giờ không phải hắn có thể tiếp xúc.

Bị Huyền Cơ Thiên Đế chú ý tới, không phải là chuyện gì tốt.

“Bỏ đi, là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh được.”

Ngay lúc đang lưỡng lự, mắt Diệp Viễn hoa lên, một mảnh khí tiêu điều đập vào mặt.

Trước mắt, một mảnh cát vàng mênh mông bao la, nhìn không thấy phần cuối.

Đột nhiên, thay đổi bất ngờ.

Ở chân trời, thần nguyên hai cường giả cuồn cuộn, mãnh liệt chém giết, đánh cho long trời lở đất.

Đột nhiên, một đạo tấn công phóng ra, bay thẳng về phía bên này.

Sắc mặt đám người Tống Ngọc đại biến, kinh hô: “Ôi, chạy mau!”

Nói rồi, quay đầu chạy!

Lúc này, khu vực cường giả trẻ tuổi sợ là không dưới mấy trăm người.

Mọi người nhìn thấy năng lượng chấn động kinh khủng này, ai cũng sợ đen mặt, quay đầu chạy giống như Tống Ngọc.

Nhưng mà, bọn họ trốn đi chỗ nào?

Trong nháy mắt, nguồn năng lượng chấn động kia đã tới, nhưng mà, không có tiếng nổ tung như trong tưởng tượng của mọi người.

Cứ như vậy, tan thành mây khói.

Ngẩng đầu nhìn lại, hai cường giả kia cũng tan thành mây khói không thấy tăm hơi.

“Làm cái gì vậy? Hóa ra là sợ bóng sợ gió!”

“Mẹ nó, hù chết ta rồi, đây là xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đừng nói với ta, hai cường giả vừa rồi đều là ảo ảnh đấy?”

Những cường giả trẻ tuổi kia, từng người vô cùng tức giận, hiển nhiên là có loại cảm giác bị trêu chọc.

Lúc này, đột nhiên Lưu Nhất xuất hiện bên người Diệp Viễn, thở dài nói: “Tiểu huynh đệ quả thật không phải người thường, đối mặt với năng lượng chấn động kinh thiên như vậy mà mặt không đổi sắc.”

Vừa rồi một đám này, chỉ có số ít người đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Diệp Viễn, chính là một trong số đó.

Diệp Viễn liếc mắt nhìn Lưu Nhất dung tục, cười nhạt nói: “Giả heo ăn thịt hổ, xem ra Lưu huynh có thể dùng đến mức thuần thục nước chảy mây trôi!”

Trong lòng Lưu Nhất cả kinh, nhưng mà nét mặt vẫn là vẻ dung tục, nói: “Tiểu huynh đệ đang nói cái gì, Lưu mỗ nghe không hiểu!”

Diệp Viễn cười nói: “Lòng ngươi và ta biết rõ là được rồi.”

Lưu Nhất thấy mất mặt, ngượng ngùng tránh đi sang một bên.

Có điều đối với Diệp Viễn, hắn đã cảnh giác.

Mặc dù thực lực của Tống Ngọc kia mạnh, nhưng mà Diệp Viễn cũng không để ở trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK