Diệp Viễn cũng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Thượng Quan Lăng Vân.
Hắn biết Thượng Quan Lăng Vân và Triệu Thừa Càn đều là thiên tài số một, chỉ là chưa từng có dịp được giao đấu. Không ngờ rằng sau một khoảng thời gian không gặp, Thượng Quan Lăng Vân đã trở thành cường giả Hồn Hải hậu kỳ!
“Diệp Viễn, đã lâu không gặp! Không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này!” Thượng Quan Lăng Vân tươi cười chào hỏi, giống như gặp lại bạn cũ lâu năm.
Tuy thực lực của Thượng Quan Lăng Vân đã có bước tiến vượt bậc, song hiện tại thực lực của Diệp Viễn cũng đã khác xưa.
“Ngươi không ngờ tới sao? Còn ta đã sớm đoán ra điều này.” Diệp Viễn lãnh đạm nói.
Thượng Quan Lăng Vân lặng người, nhưng ngay sau đó liền hiểu ý của Diệp Viễn, cười nói: “Thế giới của võ giả vốn là cá lớn nuốt cá bé, Vô Biên giới quá yếu ớt mà lại có thể hưởng nguồn tài nguyên tốt như vậy; trong khi Cuồng Phong giới chúng ta hùng mạnh, lại phải chịu điều kiện khắc nghiệt trong bao năm qua.
Một mảnh đất màu mỡ như vậy cũng nên để chúng ta tới hưởng thụ chứ!”
“Vậy sao? Vậy việc diệt thành là như thế nào?” Diệp Viễn cũng không tranh luận gì thêm, mà hỏi ngược lại.
Bởi hắn đã quá rõ những luận điệu này, cho nên lười phản bác lại.
Thượng Quan Lăng Vân nói: “Kẻ yếu thì cũng phải có bộ dạng của kẻ yếu! Vô Biên giới các ngươi phong ấn thông đạo giữa hai giới cả nghìn năm nay, có biết đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian của chúng ta rồi không? Đây chính là lệnh trừng phạt của Phong Hoàng bệ hạ đối với Vô Biên giới!”
“Ta đúng là đã coi thường lão chó già Triệu Thiên Dận đó rồi, xem ra lão ta lại còn có cả bản lĩnh này! Chí ít chính sách ngu dân này cũng khiến hắn trở nên thần thành hoá. Nhưng… lẽ nào ngươi cũng tin vào lý lẽ này sao?” Diệp Viễn lạnh lùng cười nói.
Nghe Diệp Viễn chửi Triệu Thiên Dận là chó già, Thượng Quan Lăng Vân không những không tỏ ra tức giận, mà lại cười nói: “Phong Hoàng bệ hạ là người thống trị tối cao của chúng ta, lời người nói luôn đúng! Là thần dân của người, chúng ta chỉ cần vâng mệnh làm theo lời người là được.”
Hai mắt Diệp Viễn híp lại, hiếu kỳ đánh giá Thượng Quan Lăng Vân.
Thượng Quan Lăng Vân tươi cười, nói những thứ đó như lẽ hiển nhiên.
Diệp Viễn cười nói: “Không đúng! Theo lý mà nói, đáng lẽ Thượng Quan Gia các ngươi phải sống chết đối đầu với Triệu Thiên Dận mới đúng chứ. Hắn có thể lừa phỉnh được những kẻ đần độn thì không nói làm gì, nhưng thế gia nhất đẳng như các ngươi, đáng lẽ không bị những lời lẽ của hắn mê hoặc mới đúng chứ?”
Thượng Quan Lăng Vân cười đáp: “Ngươi cũng không cần tốn công phí sức làm gì, Phong Hoàng bệ hạ là Phong Hoàng bệ hạ, lời của người là thánh chỉ. Diệp Viễn ngươi không giống với lũ hạ đẳng ở Vô Biên giới, tại sao lại không gia nhập vào Cuồng Phong giới chúng ta? Với thực lực của ngươi, tương lai chẳc chắn sẽ có được những thành tựu huy hoàng!”
Thượng Quan Lăng Vân là người thông minh, vừa nhìn đã nhận ra Diệp Viễn đang bẫy hắn.
Khi thấy không còn hy vọng nào, Diệp Viễn liền xua tay nói: “Thu lại chiêu đó của ngươi đi! Lão chó già Triệu Thiên Dận đó nhất định phải chết! Nếu lần sau ngươi có gặp lão ta, thì giúp ta chuyển lời tới hắn rằng giữ cái đầu chó của hắn cho sạch sẽ, đợi ta tới chém!”
Nụ cười vẫn luôn thường trực trên gương mặt của Thượng Quan Lăng Vân, hắn điềm đạm nói: “Nói thực, ta không muốn trở thành kẻ địch của ngươi. Nhưng xem ra, chúng ta khó tránh phải xảy ra một trận đấy! Thế này đi, mỗi người chúng ta chỉ cần ra một chiêu, nếu ngươi thắng ta sẽ để ngươi vào thành, thế nào?”
Diệp Viễn có chút bất ngờ, nói: “Ta còn tưởng ngươi sẽ dùng mạng của thuộc hạ để thế vào, không ngờ ngươi lại thương tiếc cho thuộc hạ tới vậy!”
Thượng Quan Lăng Vân cười đáp: “Nếu là người khác, ta sẽ không ra tay. Nhưng ngươi… thì khác!”
Thượng Quan Lăng Vân vẫn còn nhớ như in cảnh tượng Diệp Viễn đánh bại Triệu Thừa Càn.
Tuy hiện tại thực lực của hắn đã tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn không dám tỏ ra khinh thường Diệp Viễn.
Huống hồ Diệp Viễn còn vừa thể hiện ra chiến lực kinh người.
Trước nay Thượng Quan Lăng Vân Vần giữ sự kiêng nế đối với Diệp Viên.
Hắn làm vậy không chỉ bởi thực lực của Diệp Viễn quá mạnh, mà còn vì câu đố chưa có lời giải, ngày hôm đó Diệp Viễn đã làm thế nào để chạy thoát khỏi Cuồng Phong giới.