Đoạn Bằng thu lại xác của Liệt Hoả Ngô Công, đoàn người lại tiếp tục cuộc hành trình.
Vu Tĩnh vui mừng vô cùng, nói: “Cái tên tiểu tử này lỗ mãng quá đi, vừa rồi suýt nữa hù chết Tĩnh tỷ rồi!”
Diệp Viễn cười nói: “Chỉ là một con Liệt Hoả Ngô Công mà thôi, không làm ta bị thương nổi đâu. Có điều Tĩnh tỷ à, ta có thể hỏi một câu không, hình như tỷ… rất quan tâm ta?”
Vừa bắt đầu Diệp Viễn chỉ cho là vì Vu Tĩnh dễ nói chuyện thôi.
Thế nhưng về sau Diệp Viễn dần dần cảm nhận được sự quan tâm của Vu Tĩnh.
Nhất là vừa rồi, khi La Dũng để hắn đi đối phó với Liệt Hoả Ngô Công.
Vu Tĩnh thở dài, nói: “Tĩnh tỷ nhìn thấy ngươi thì liền nhớ đến người đệ đệ bạc mệnh kia của ta. Hắn cũng cỡ tuổi ngươi, năm ấy cũng là tuổi trẻ khí thịnh muốn xông vào dãy núi Thiên Yêu, thế nhưng…”
Nói đến đây Vu Tĩnh có hơi nghẹn ngào.
Diệp Viễn nghe xong giật mình, thở dài nói: “Xin lỗi, Tĩnh tỷ hãy nén bi thương.”
Vu Tĩnh cười tủm tỉm, hắng giọng nói: “Tên tiểu tử này đang nguyền rủa đệ đệ của ta đó hả? Hắn còn chưa có chết đâu!”
Diệp Viễn nghe vậy thì sững sờ, lập tức cảm thấy oan uổng vô cùng.
Ta nói vị tỷ tỷ này, với tạo hình vừa rồi của tỷ thì đổi thành ai cũng sẽ tưởng là tên kia đã chết rồi đó!
Nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp của Diệp Viễn, Vu Tĩnh nói: “Được rồi được rồi, là tại tỷ tỷ nói không rõ, không trách ngươi đâu!”
Bộ dạng đó tuyệt đối chính là phong tình vạn chủng.
La Dũng cách đó không xa nhìn thấy tất cả, đây còn không phải là liếc mắt đưa tình ư?
“Tiểu tử, trước khi ngươi ra đi nhất định là cha ngươi chưa nói cho ngươi biết, có một vài người ngươi không chọc nỗi đâu! Dám giỡn mặt với lão tử, lão tử cho ngươi chết mà không biết chết như thế nào!” Trong lòng La Dũng đã phán án tử cho Diệp Viễn rồi.
Chỉ cần có một cơ hội thì hắn nhất định sẽ gài bẫy chết Diệp Viễn kia!
Loại chuyện này hắn đã từng làm không chỉ một hai lần đâu.
Nghe Vu Tĩnh kể lại, Diệp Viễn mới biết đệ đệ nàng ấy đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra Vu Tĩnh cũng không phải là người của Hoàng Thành Lâm Yêu, đệ đệ nàng ấy vì muốn tôi luyện bản thân nên đã lén lút rời khỏi quê hương để tiến vào dãy núi Thiên Yêu lịch luyện.
Vu Tĩnh vừa hay tin đệ đệ mình bỏ nhà ra đi thì đoán rằng hắn nhất định sẽ đến nơi này, liền lập tức chạy đến Hoàng thành Lâm Yêu
Sau nhiều lần nghe ngóng mới biết được, quả nhiên đệ đệ mình đã đến đây, còn vào núi luôn rồi.
Có điều nàng ấy đợi trái đợi phải, lại đợi được một đệ đệ trúng phải kỳ độc.
Vu Tĩnh nhiều lần tìm kiếm thần y ở khắp Hoàng thành Lâm Yêu cũng không trị hết được độc của đệ đệ nàng ấy, chỉ có thể dùng một vài cách thức đặc thù để tạm thời ngăn chặn chất độc trong người đệ đệ.
Nàng ấy không dám rời khỏi Hoàng thành Lâm Yêu, sợ rằng đệ đệ sẽ chết trên đường đi.
Vì thế nên nàng ấy dứt khoát ở lại chỗ này làm một người săn bắt ra vào dãy núi Thiên Yêu cùng với tiểu đội, nuôi dưỡng đệ đệ.
Bây giờ, thời gian phát độc của đệ đệ của Vu Tĩnh càng ngày càng ngắn, đã sắp không sống được bao lâu nữa rồi.
Cho nên khi nhắc đến hắn, Vu Tĩnh mới đau lòng như thế.
Nghe vậy Diệp Viễn cũng thổn thức một hồi.
Một nữ nhân như Vu Tĩnh, vì đệ đệ mà ở lại Hoàng thành Lâm Yêu nhiều năm như vậy cũng thật không dễ dàng gì.
Hoàng thành Lâm Yêu rõ ràng không hề giống với những Hoàng Thành khác, ở nơi này tình trạng cá lớn ăn cá bé này rõ ràng hơn những nơi khác nhiều.
Ở đây, không có thực lực thì nửa bước cũng khó đi.
Giống như trước đây, La Dũng ép buộc mình đối chiến với Liệt Hoả Ngô Công, ngoại trừ Vu Tĩnh thì chẳng có ai đứng ra nói đỡ cho mình.
Hắn đủ mạnh để giết được Liệt Hoả Ngô Công là một chuyện.
Nếu như thực lực của hắn không đủ rồi chết thật thì sao?
E rằng sẽ chẳng có ai thương tiếc cho cả, ngược lại còn cười nhạo mình không có thực lực.
Người nơi này đều rất thực tế.
Bọn họ vì lợi ích mà hợp tác cùng nhau, cũng vì lợi ích mà chém giết lẫn nhau.
Diệp Viễn nói: “Tĩnh tỷ, tỷ yên tâm đi, độc của đệ đệ tỷ cứ để ta đến giải cho! Đến lúc đó thì tỷ đệ hai người có thể về nhà rồi!”
Vu Tĩnh nghe vậy không kích động chút nào, ngược lại còn cười nói: “Đệ đệ ngốc, ý tốt của ngươi tỷ tỷ đây sẽ để trong lòng!”
“Không biết tự lượng sức! Đệ đệ của Tĩnh muội đến cả Tống Ngu đại sư cũng không thể trị hết được, một tiểu tử con lông còn chưa mọc hết như ngươi thì làm được cái gì?” La Dũng cười lạnh nói.
Đoạn Bằng cũng cười nói: “Không ngờ Diệp huynh đệ đây còn là Luyện Dược sư, có điều Tống Ngu đại sư chính là Đan Thần ngũ tinh, ngay cả lão ta cũng hết cách thì e rằng ngươi cũng không thể rồi.”
Nhận được Huyết Ngưng Quả với xác của Liệt Hoả Ngô Công, thái độ của Đoạn Bằng đối với Diệp Viễn đã tốt lên không ít.
Thế nhưng trên chuyện này thì hắn rõ ràng cảm thấy Diệp Viễn đang khoe khoang chơi trội đây mà.
Vu Tĩnh cười khổ nói: “Ta nhờ cậy rất nhiều quan hệ mới tìm được Tống Ngu đại sư. Chỉ là không ngờ ngay cả đại sư cũng hết cách.”
Hoàng thành Lâm Yêu gần với dãy núi Thiên Yêu, mỗi ngày đều có vô số võ giả tử thương.
Ở cái chốn này hành nghề luyện dược tất nhiên là vô cùng phát đạt, có Đan Thần ngũ tinh cũng không có gì kỳ lạ.
Diệp Viễn bỗng nhiên dựa sát vào Vu Tĩnh mà dùng sức khịt khịt mũi.
Vu Tĩnh bị hù tới nhảy dựng lên, còn tưởng là Diệp Viễn muốn khinh bạc mình, liền vội vàng né tránh, cả giận nói: “Diệp Viễn, ngươi làm cái gì vậy!”
Diệp Viễn không để ý đến nàng ấy, chậm rãi nhắm mắt lại, mở miệng nói: “Thiết Mộc Hương, Liệp Vân Khinh Phong Tán, Tử Đàn Hoắc Danh Thảo…, ồ… xem ra khi độc tính trong người đệ đệ của tỷ phát tác thì hẳn là chợt nóng chợt lạnh, toàn thân run rẩy. Nếu như ta đoán không sai thì có lẽ bệnh trạng là miệng sùi bọt mép, mặt vàng như nến, thổ huyết... Tóm lại là đệ đệ của tỷ e rằng đã trúng phải độc của Hoả Vân Băng Lăng Trùng rồi đi?”
Diệp Viễn nhắm mắt, nói liền một hơi.
La Dũng thấy Vu Tĩnh tức giận, lại thêm hành động vừa rồi của Diệp Viễn, lửa giận trong lòng hắn cũng bùng lên.
Thầm cười lạnh trong lòng, cuối cùng cũng tìm được cơ hội rồi!
Hắn lạnh lùng quát một tiếng, nói: “Tiểu tử, ngươi muốn mượn có chiếm tiện nghi của Tĩnh muội mà còn mở miệng nói nhảm sao! Bây giờ lão tử phải đánh chết ngươi!”
Vừa dứt lời thì hắn đã phóng khí thế ra, một chưởng đánh thẳng tới Diệp Viễn.
Thế nhưng lại không chú ý đến, Diệp Viễn càng nói thì ánh mắt của Vu Tĩnh càng lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Bỗng nhiên nàng ấy bắt lấy cánh tay của Diệp Viễn, vui mừng tột cùng nói: “Ngươi… Ngươi lợi hại quá đi!”
Động tác của La Dũng đột ngột dừng lại, thân thể của Diệp Viễn bị Vu Tĩnh chặn lại, một chưởng này của hắn mà vỗ xuống thì Vu Tĩnh cũng xong luôn.
“Ngươi… Chắc không phải ngươi chỉ mới ngửi một chút mà đã đoán được là Hoả Vân Băng Lăng Trùng chứ?”
Vu Tĩnh Thật sự quá chấn kinh rồi!
Nàng ấy chỉ mới nói cho Diệp Viễn biết đệ đệ phải chịu đựng kỳ độc tra tấn thôi, mấy cái khác cũng chưa nói gì cả.
Ấy vậy mà Diệp Viễn chỉ cần ngửi mùi trên người nàng ấy một chút thôi là đã có thể nói ra tên những linh dược kia không sai chút nào!
Chuyện này quả thật là quá khó tin rồi!
Hơn nữa, những thứ mà Diệp Viễn nói giống y hệt với Tống Ngu đại sư!
Phải biết Tống Ngu đại sư là chẩn đoán trực tiếp cho đệ đệ, mà Diệp Viễn thậm chí còn chưa từng thấy mặt của đệ đệ lại có thể đưa ra suy đoán chuẩn xác như vậy.
Thực lực như thế nàng ấy quả thật không dám tưởng tượng.
Đoạn Bằng nhìn thấy phản ứng của Vu Tĩnh thì cũng kinh ngạc không kém, nói: “Vu Tĩnh, ý của ngươi là… độc mà đệ đệ ngươi trúng phải quả thật là Hoả Vân Băng Lăng Trùng?”
Vu Tĩnh gật đầu nói: “Đúng! Điều mà Tống Ngu đại sư nói giống y hệt Diệp Viễn, chính là Hoả Vân Băng Lăng Trùng! Hơn nữa mấy bệnh trạng mà Diệp Viễn nói cũng không sai chút nào, cứ như là tận mắt nhìn thấy vậy!”
Những người khác đều dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ mà nhìn Diệp Viễn.
Tên gia hoả này rốt cuộc là quái thai gì vậy chứ?
Chỉ ngửi chút mùi thuốc còn vương lại trên người của Vu Tĩnh mà đã chẩn đoán ra được kết quả như vậy.
Bản lĩnh này quả thật lợi hại đến mức hoang đường mà!