“ừm? Vậy ngươi đã luyện chế đan dược gì cho nó rồi, tại sao nó không có chút phản ứng nào?”
Thi Hạo Nhiên phát hiện Bạch Quang có điều bất thường, theo lý mà nói sau khi ăn đan dược thì tinh thần sẽ ổn định hơn một chút, thế nhưng Bạch Quang lại không có chút động tĩnh gì.
Diệp Viễn bất đắc dĩ nói: “Đệ cũng không biết tại sao, sau khi nó nuốt đan dược là lập tức lâm vào trạng thái hôn mê, có điều đệ có thể cảm nhận được, hơi thở của nó đang từng bước khôi phục, chắc sẽ không có vấn đề gì đáng ngại.”
Thi Hạo Nhiên cẩn thận quan sát, quả nhiên là vậy, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Diệp Viễn chợt nhớ tới Triệu Thừa Càn, mở miệng hỏi: “Đúng rồi, cái tên Thất Hoàng Tử kia đâu?”
Thi Hạo Nhiên bĩu môi nói: “Ta đã đuổi hắn đi rồi!”
Nói xong, Thi Hạo Nhiên kể lại chuyện lúc nãy với Diệp Viễn, Diệp Viễn nghe xong kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.
Mãi mới gượng cười nói: “Oan có đầu nợ có chủ, sư huynh hà tất phải như
vậy?
“Sư đệ, đệ quên chuyện ta đã nói rồi sao? Môn hạ đệ tử của Tinh Uyên hoàng giả chúng ta không cần nhìn sắc mặt bất luận người nào để làm việc, đây chính là quyền lợi sức mạnh vị trí của chúng ta! Thất Hoàng Tử đá thương đệ, còn muốn giết đệ, đó chính là đang gây hấn với Đạo Diễn nhất mạch chúng ta! Để hắn xéo đi, đã là nế mặt Phong Hoàng rồi, nếu không ta nhất định thay sư đệ ngươi trút cục tức này!” Thi Hạo Nhiên thản nhiên nói.
Diệp Viễn không ngờ chỉ một tên Đan Vương lại có khí phách như vậy!
Nói đến… thật đúng là tính cách có chút giống tiểu tử Lý Đạo Hành kia!
Tiểu tử kia ngoại trừ đối với mình vô cùng lễ phép, từ đầu đến cuối cấn thận đối đãi, còn đối với những người khác lúc nào cũng bày ra gương mặt lạnh như tiền, như thể lão tử là đệ nhất thiên hạ vậy.
Xem ra tật xấu này của hắn đã thành công truyền cho đồ đệ rồi lại truyền cho đồ tôn rồi.
Mặc dù còn chưa thấy qua mặt này của Tinh Uyên, nhưng nghĩ đến chắc cũng không kém đi bao nhiêu.
“Ha ha, thế thì không cần! Loại chuyện báo thù này là chuyện đệ thích làm nhất! Có lẽ… tất cả mọi người đều thấy cảnh giới của đệ thấp, nghĩ là dễ bắt nạt đây mà!” Hai mắt Diệp Viễn nheo lại, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Thi Hạo Nhiên còn tưởng rằng Diệp Viễn đang phiền muộn, không khỏi vỗ vỗ bờ vai của hắn an ủi: “Sư đệ mới mười sáu tuổi đã là Ngưng Tinh tầng hai, tốc độ này đã rất nhanh rồi. Lúc Thất Hoàng Tử ở cái tuổi này như đệ, nhiều nhất mới chỉ Linh Dịch cảnh, đệ mạnh hơn hắn nhiều lắm! Loại chuyện tăng cảnh giới này không vội vàng được, vẫn là phải làm đến đâu chắc đến đó mới tốt.”
Theo Thi Hạo Nhiên, Diệp Viễn tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như thê’ này thì chắc chắn sẽ tự cao tự đại.
Vậy mà hôm nay gặp phải đả kích từ Thất Hoàng Tử, đối với Diệp Viễn mà nói chỉ sợ là rất khó chấp nhận.
Nếu như bởi vì vội vã đột phá cảnh giới dẫn đến hủy đi căn cơ của Diệp Viễn, vậy là bởi vì nhỏ mà mất lớn rồi.
Diệp Viễn cười nói: “Đa tạ sư huynh quan tâm, đệ tự có phân tấc.”
Thi Hạo Nhiên thấy thần sắc Diệp Viễn khôi phục bình tĩnh, lúc này mới yên tâm lại: “Trước hết tạm thời đệ dưỡng thương cho tốt, hai ngày nữa ta dẫn tiến những sư huynh đệ khác giới thiệu cho đệ biết.”
Diệp Viễn gật gật đầu, không nói thêm gì.
Ngày thứ hai, Diệp Viễn được gọi đến tập trung ở đại điện.
Khi hắn chạy đến thì đã có sáu, bảy người đến rồi. Từng người bọn hắn đều tò mò đánh giá Diệp Viễn.
Diệp Viễn cũng tò mò đánh giá bọn họ, không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy người này chính là những sư huynh mới của hắn.
Lúc này, Thi Hạo Nhiên cũng theo sau Tinh Uyên thản nhiên đi ra.
“Sư tôn!” Đám người đồng loạt thi lễ.
Diệp Viễn cũng không thể một mình một phách, đành phải thi lễ theo.
Tinh Uyên khẽ gật đầu, mở miệng nói: “Chắc hẳn các ngươi đều biết rồi, hôm qua vi sư mới thu thêm một người đồ đệ, chính là Cơ Thanh đây. Lại đây, các ngươi làm quen với nhau một chút, Hạo Nhiên đến giới thiệu đi.”