Sau khi Hú Dương Chiếu ra mắt, rất nhanh liền trở thành thứ cực hiếm, dù Hồng Đan Lâu ngày đêm đẩy nhanh tốc độ sản xuất, cũng không thể nào thỏa mãn được sự nhiệt tình của võ giả toàn Tập.
Càng về sau, các tửu lâu lớn chỉ có thể cung ứng với số lượng có hạn.
Một chén Hú Dương Chiếu, tức thì bị xào đến giá trên trời.
Nhưng cho dù như thế, căn bản không người nào đi bán rượu.
Người may mắn mua được rượu, đều coi là của quý, che giấu, sợ bị người khác biết.
Một ngày này, sau khi xếp hàng bảy ngày bảy đêm, cuối cùng Trương Đồ cũng mua được một bình nhỏ Hú Dương Chiếu.
Thế là, hắn không kịp chờ đợi uống một ngụm.
Rượu vừa vào bụng, một cỗ hương thơÂm thanh thuần truyền khắp tứ chi của hắn, giống như là có điện truyền qua vậy.
Đồng thời, một dòng nước nóng tụ đến đan điền của hắn, giống như có mặt trời chói chang ở trên cao chiếu vào, không ngừng sưởi ấm cơ thể của hắn.
“Rượu ngon! Thật sự là rượu ngon!” Trương Đồ không nhịn được cảm thán nói.
Cảm thán qua đi, hắn lại là thần sắc ảm đạm.
Dạng rượu ngon này, thế mà hắn lại bỏ lỡ!
Lúc đầu, hắn là nhân vật hô phong hoán vũ của Cửu lạc Tập này.
Nhưng mà bây giờ, cái gì cũng mất rồi!
…
Trong Hồng Đan Lâu, vẻ mặt Cô Hồng Thiên Tôn sùng bái nhìn Diệp Viễn.
Đối với Diệp Viễn, hắn bội phục đến đầu rạp xuống đất.
Diệp Viễn vào Hồng Đan Lâu, Cô Hồng Thiên Tôn lấy một vài chỗ không hiểu hỏi hắn, Diệp Viễn giải thích chi tiết sâu sắc, khiến hắn nghe mà than thở.
Một vài chỗ bế tắc không thông trước kia đều sáng tỏ thông suốt.
Sau đó mấy ngày, càng nghiên cứu thảo luận đan đạo với Diệp Viễn, càng phát hiện ra Diệp Viễn sâu không lường được.
Hắn thậm chí còn hoài nghi, có phải là Diệp Viễn đã bước vào Tổ Cảnh trong truyền thuyết không.
Nếu không, sao lý giải đối với Đan Đạo của hắn lại sâu sắc như thế?
Thế là, hắn bỏ qua mọi thứ, bái Diệp Viễn làm thầy.
Diệp Viễn do dự một chút rồi đồng ý.
Cô Hồng Thiên Tôn này có thể lấy thân phận đan thần thất tinh bái mình làm thầy, có thể thấy hắn là thật lòng yêu thích đan đạo.
Hơn nữa Diệp Viễn muốn cứu Lục Nhi, còn phải mượn nhờ thế lực của Cô Hồng Thiên Tôn.
Sau khi bái sư, Diệp Viễn lấy tửu phương Hú Dương Chiếu ra giao cho Cô Hồng Thiên Tôn.
Sau khi Cô Hồng Thiên Tôn uống Hú Dương Chiếu, càng là tôn kính từ tận đáy lòng với Diệp Viễn.
Cái gọi là người thành tài là thầy, Diệp Viễn có thể tiện tay lấy ra một đan phương yêu nghiệt như thế, có thể thấy tạo nghệ trên đan đạo của hắn thâm hậu đến cỡ nào.
Quả nhiên, không ngoài dự liêu, Hú Dương Chiếu vừa ra mắt, lập tức vang dội Cửu Lạc Tập, đồng thời khiến cho Hồng Đan Lâu kiếm lời đầy bát.
“Những ngày qua lắng nghe sư tôn giảng đạo, đệ tử sáng tỏ thông suốt, dường như đã sờ đến ngưỡng cửa trung kỳ Đạo Cảnh.” Cô Hồng Thiên Tôn hưng phấn nói.
Diệp Viễn nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: “Ngươi còn kém xa lắm! Mặc dù ngươi đã vào Thiên Tôn, trở thành đan thần thất tinh, nhưng mà căn cơ của ngươi quá phù phiếm. Nhìn như là đã mò tới cảnh cửa trung kỳ Đạo Cảnh, thực ra còn kém rất xa. Cho dù ngươi dùng thời gian nghìn năm vạn năm, cũng chưa chắc có thể bước vào trung kỳ Đạo Cảnh.”
Những ngày này truyền đạo cho Cô Hồng, Diệp Viễn cũng là bị kinh hãi.
Hắn chưa bao giờ thấy qua, căn cơ của đan thần thất tinh nào nông cạn như vậy.
Có thể bước vào thất tinh, Cô Hồng Thiên Tôn này tuyệt đối là gặp được vận khí lớn bằng trời.
Đặt ở Nam giới, chỉ sợ Cô Hồng Thiên Tôn ngay cả Vân Dịch cũng không bằng, chứ không cần phải nói đến đan thần thất tinh khác.
Nghe Diệp Viễn nói, Cô Hồng Thiên Tôn cũng xấu hổ, cảm khái nói: “Sư tôn nói phải, chỉ là thảo nguyên Cực Bắc này, linh dược hiếm có, truyền thừa thiếu thốn, muốn đi vào thất tinh, khó như lên trời!”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Cho nên ngươi muốn tiến thêm một bước, thì đừng mơ tưởng xa vời, phải từng bước đạp lên đất bằng.”
Cô Hồng Thiên Tôn liên tục nói đúng.
Hai người hàn huyên một hồi, bỗng nhiên Cô Hồng Thiên Tôn mở miệng nói: “Sư tôn, tám đại Thiên Tôn khác của Cửu Lạc Tập nghe nói về ngài, đều muốn tới bái kiến ngài, không biết… ý kiến của ngài là gì?”