Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong rừng rậm, mười mấy đạo thân ảnh đang ngươi đuổi ta đuổi.

Đi đầu tiên là quả bóng tròn mập mạp, không phải Tạ Tĩnh Nghĩ thì còn có thể là ai.

Mà phía sau hắn, có mười mấy người đang đuổi sát.

Thân thể tên mập to béo, nhìn qua ngốc không gì sánh được, nhưng hết lần này tới lần khác động tác của hắn lại nhanh thoăn thoắt, mười mấy người kia thế mà lại không đuổi kịp hắn, chỉ có thể ở phía sau hít bụi.

Mấy năm nay, Diệp Viễn vẫn luôn đưa cho hắn đan được tuyệt phẩm để tu luyện.

Trôi qua thời gian dài như vậy, Tạ Tĩnh Nghi đã đột phá đến Động Huyền đại viên mãn.

Cộng thêm hắn đã tu luyện trong Nham Phong Động đến tầng thứ sáu, hơn nữa vấn luôn tu luyện Mê Thần Bộ một trong những tuyệt học của Đại Trấn Phủ, thân pháp dường như đã đạt đến đỉnh cao ở trong cảnh giới Động Huyền.

Những người này muốn đuổi kịp hắn, nói dễ vậy sao.

“Tên mập chết tiệt này, mau giao Xích Tiêu Quả ra đây, miễn chết cho ngươi!”

“Tên mập chết tiệt kia, có bản lĩnh thì ngươi đừng chạy!”

“Đứng lại, tên mập chết bầm này, lại dám nhân lúc cháy nhà đi hôi của, lấy trộm chiến lợi phẩm của chúng ta, chờ lão tử bắt được ngươi, nhất định sẽ chém người thành trăm mảnh!”

Một đám người ở phía sau, liều mạng cũng không đuổi kịp Tạ Tĩnh Nghi, từng người đều chửi bới rồi thở hổn hển.

“Ta nói này, các ngươi đã đuổi theo Bạng gia ta ba ngày ba đêm rồi, có mệt không vậy? Không phải chỉ là một viên Xích Tiêu Quả thôi sao, có cần phải như thế không?” Tạ Tĩnh Nghi vừa chạy như điên, vừa hô lớn.

Ba ngày trước, nhóm người phía sau kia vì viên Xích Tiêu Quả này, chiến đấu kịch liệt với ba con rết khổng lồ có thực lực cực kỳ cường đại.

Đúng lúc tên mập đi ngang qua, thấy một đám người kịch liệt chiến đấu say sưa thế là liền động tâm, lợi dụng ưu thế thân pháp lấy đi Xích Tiêu Quả.

Lần này, tên mập chọc giận rất nhiều người.

Những người kia sau khi ép ba con rết khổng lồ lui lại thì lập tức liều mạng đuổi theo hắn.

Một lần đuổi theo này chính là ba ngày ba đêm.

Xích Tiêu Quả là linh quả cực kỳ hiếm thấy, là linh dược võ giả luyện thể thích nhất.

Tên mập biết Diệp Viễn cũng là một võ giả luyện thể, hơn nữa thực lực rất mạnh nên mới động tâm.

“Không phải chỉ là một viên Xích Tiêu Quả thôi sao? Nói nhẹ nhàng ghê! Tên mập chiết tiệt, đứng lại, sao ngươi càng chạy càng nhanh vậy?”

Lưu Cẩn đang mắng thì chợt thấy phía trước tên mập có bóng người xuất hiện, không khỏi vui mừng.

“Bằng hữu phía trước, giúp chúng ta cản tên mập chết bầm kia một chút, lát nữa mỗi người chúng ta chia cho ngươi ba cây linh dược! Chỉ cần ngăn hắn lại một lát là được!” Lưu Cẩn hô lớn.

Khoảng cách của đoàn người Lưu Cẩn với Tạ Tĩnh Nghi cũng không xa, chỉ cần dây dưa với hắn một lát là có thể đuổi kịp.

Đến lúc đó, tên mập có chạy bằng trời!

Còn về có bằng lòng chia ba cây linh dược hay không thì phải xem tâm tình có vui vẻ không.

Đương nhiên tên mập cũng nhìn thấy người tới, nhưng mà không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, dưới chân càng tăng thêm tốc độ, chạy về phía người kia.

“Vù!”

Thân hình tên mập lóe lên, nhanh nhẹn trốn về phía sau người kia, thế mà không còn chạy nữa!

Đám người Lưu Cẩn thấy vậy, không khỏi một hồi vui mừng.

Hóa ra hai người này cùng một hội, đầu óc tên tên mập này không phải là hỏng rồi chứ, thế mà lại trốn sau một tên Động Huyền hậu kỳ?

“Ha ha, ta biết là người sẽ tìm được ta, quả nhiên Bạng gia ta không có nhìn lầm người. Những tên rác rưởi kia giao cho ngươi đó, Bạng gia ta bị bọn hắn đuổi ba ngày ba đêm, mệt chết rồi, đi nghỉ ngơi đây.”

Diệp Viễn đứng chắp tay, cười yếu ớt nói: “Yên tâm đi, giao cho ta.”

Lúc này, đám người Lưu Cẩn chạy tới, nhìn Diệp Viễn cười lạnh nói: “Tiểu tử, chút thực lực ấy của ngươi mà cũng muốn thay hắn ra mặt?”

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Có thực lực hay không, ngươi tới ước lượng một chút chẳng phải sẽ biết sao?”

Lưu Cẩn cười to nói: “Mọi người có nghe thấy không, tên Động Huyền hậu kỳ này muốn so với chúng ta đấy!”

“Ha ha ha…”

Mọi người cười to ầm ầm một hồi.

“Cùng đi lên, chặt cái tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này ra, rồi lại đi bắt tên mập chết bầm kia!” Lưu Cẩn hét lớn một tiếng, rút kiếm ra xông lên.

Đối mặt với một đám cường giả Động Huyền đại viên mãn, Diệp Viễn vẫn hiên ngang đứng đó.

Chờ nhóm người này đi tới gần, Tru Tà Kiếm đột nhiên xuất thủ, trực tiếp quét ngang.

Kiếm khí bén nhọn khiến sắc mặt đám người Lưu Cẩn đại biến.

“Ôi!”

Lưu Cẩn cũng phản ứng nhanh, trực tiếp lăn sang một bên, nguy hiểm tránh một nhát Trảm Tinh chém ngang này.

Mấy người ở giữa hiển nhiên là không ngờ được thực lực Diệp Viễn lại mạnh như vậy, vội vàng không kịp chuẩn bị, đã không kịp tránh nữa.

Rơi vào đường cùng, bọn họ không thể làm gì hơn là bóp nát ngọc bội, thân hình trực tiếp biến mất trong không trung, mấy cái nhẫn trữ vật rơi xuống từ trên người bọn họ.

Lưu Cẩn lúng túng, vội vã đứng lên nhìn Diệp Viễn như là nhìn đại địch.

“Tiểu tử này thật mạnh! Chúng ta bao vây bốn phía, không cho hắn có cơ hội xuất chiêu!” Lưu Cẩn hét to.

Hắn giơ kiếm muốn xông lên, nhưng đám người phía sau đến một người cũng không động.

Thậm chí còn có mấy người còn lui lại mấy bước, xoay người một cái, trực tiếp chạy.

Nực cười!

Một kiếm vừa rồi quá sắc bén, đánh với ngời kia không phải là muốn chết sao?

Đánh không lại, dĩ nhiên là chạy.

“Cái đám nhát như chuột các ngươi, đồ phản bội!” Lưu Cẩn giận dữ nói.

Lưu Cẩn giơ kiếm đã vợt tới trước cách người Diệp Viễn không xa, thân hình đột nhiên hơi ngừng lại.

Hắn bỗng nhiên đổi một bộ mặt vui vẻ, cười với Diệp Viễn nói: “Ha ha, vừa rồi… Vừa rồi ta chỉ là đùa với Bạng gia một chút! Chỉ đùa một chút mà thôi!”

Diệp Viễn cười nhạt nói: “Ngươi muốn tự mình động thủ, hay là để ta tới?”

Lưu Cẩn biến sắc, lúng túng nói: “Ta… ta tự mình làm! Ta tự mình làm! Vậy… ta giao nhẫn trữ vật ra, có thể… có thể không cần bóp nát ngọc bội không?”

Diệp Viễn gật đầu nói: “Cái này có thể.”

Lưu Cẩn nghe thấy như được đại xá, vội lấy nhẫn trữ vật của mình ra rồi để dưới đất, sau đó điên cuồng chạy mất.

Tên mập ở một bên mừng rỡ, cười to: “Ha ha ha, đám con cháu rùa này, mới vừa rồi còn diễu võ giương oai, bây giờ sao lại ủ rũ cả rồi? Dám khi dễ Bạng gia ta, lần này biết lợi hại chưa? Diệp Viễn, đánh hết bọn chúng đi!”

Diệp Viễn không để ý tới tên mập, cười nhạt nói: “Các ngươi cũng thế, bỏ nhẫn trữ vật xuống, cút đi!”

Những người khác nào còn dám dây dưa, từng người để lại nhẫn trữ vật rồi chạy như chớp không còn thấy bóng.

Đối với việc Diệp Viễn thả bọn họ thoát, tên mập hết sức bất mãn, nói lầm bầm: “Bạng gia ta bị bọn hắn đuổi theo ba ngày ba đêm! Ngươi lại cứ thả bọn họ chạy như thế?”

Diệp Viễn vẫy tay, thu hết nhẫn trữ vật ở dưới đất, cười nói: “Sông núi có tương ngộ, rồi sẽ gặp lại thôi!”

Tròng mắt tên mập quay tít một vòng, lập tức mừng rỡ nói: “Ha ha, cái tên này, quả thực là âm hiểm từ trong xương! Có điều, Bạng gia ta thích! Ha ha ha!”

Tên mập lấy Xích Tiêu Quả từ trong nhẫn trữ vật ra, ném cho Diệp Viễn nói: “Đồ chơi này cho ngươi! Một viên Xích Tiêu Quả mà thôi, thế mà đám con cháu rùa này lại đuổi theo ta ba ngày ba đêm, cuối cùng còn làm mất nhẫn trữ vật của chính mình, có đáng không? Ha ha.”

Diệp Viễn thấy Xích Tiêu Quả, hai mắt tỏa sáng.

Vô Trần đã từng đưa cho Diệp Viễn một đan phương luyện thể, mấy năm nay hắn đã góp được đủ linh dược, chỉ thiếu duy nhất Xích Tiêu Quả!

Không ngờ được lại tự nhiên chui tới cửa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK