Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hai người này đã đứng trên lôi đài hơn một canh giờ rồi, hiện tại đến cùng là ai chiếm ưu thế vậy?”

Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.

“Nhìn không rõ! Từ khi vừa mới bắt đầu Diệp Viễn chính là biểu lộ đờ đẫn kia, giống như bị Ngọc Nhi sư tỷ khống chế được, nhưng đến bây giờ cũng không có phân ra thắng bại. Biểu lộ trên mặt Ngọc Nhi sư tỷ lại rất phong phú, thoạt nhìn giống như là cố hết sức. Ta cũng không hiếu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.”

“Dạng giao đấu này thật nhàm chán, căn bản là không nhìn thấy giữa bọn họ chiến đấu như thế nào. Hai người mắt lớn trừng mẳt nhỏ, trừng một cái chính là hơn một canh giờ.”

“Quyết đấu huyễn thuật có đôi khi còn hung hiểm hơn so với quyết đấu võ đạo! Ngay chút thực lực kia của ngươi, một khi trúng huyễn thuật của Ngọc Nhi sư tỷ, nàng có thể biến ngươi thành ngớ ngẩn trong vài phút!”

Nói đến, vốn dĩ là trận giao đấu được đám người ký thác kỳ vọng, lúc này lại nhàm chán cực độ.

Từ đầu đến giờ hai người chỉ đánh đúng một chiêu, sau đó liền lâm vào trong trạng thái mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Mắt lớn trừng mắt nhỏ thì cũng thôi đi, hoặc là Diệp Viễn bị Đường Ngọc Nhi cầm xuống, làm trò hề.

Hoặc là huyễn thuật của Đường Ngọc Nhi không làm gì được Diệp Viễn, bị Diệp Viễn thủ thắng, hai loại kết quả này tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận.

Hết lần này tới lần khác hai người chậm chạp không phân ra thắng bại, hơn nữa trạng thái của hai người còn vô cùng quái dị, cho đến hiện tại mọi người cũng không biết đến cùng thì ai trong bọn hắn chiếm ưu thế.

Đột nhiên, trên lôi đài Đường Ngọc Nhi kêu lên một tiếng, rồi mềm nhũn ngã lăn trên đất.

Vào lúc này ánh mắt Diệp Viễn cũng khôi phục thanh tỉnh, chắp tay cười nói với Đường Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi… Sư tỷ, đa tạ.”

Diệp Viên cô ý kéo dài âm điệu hai chữ “Ngọc Nhi”, nghe có chút là lạ.

Lúc này hồn lực của Đường Ngọc Nhi bị tiêu hao quá lớn, đã không còn sức tái chiến.

Nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Viễn ý cười đầy mặt, lòng tràn đầy xấu hố giận dữ. Vừa rồi ở bên trong huyễn cảnh, vậy mà nàng cùng chung cả đời với Diệp Viễn, còn cùng hắn khai chi tán diệp!

Đây quả thực là vô cùng nhục nhã!

Xấu hổ giận dữ qua đi, hận ý trong lòng Đường Ngọc Nhi càng tăng lên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn tràn đầy sát

ý!

Mặc dù chỉ là ở bên trong huyễn cảnh, nhưng loại cảm giác bị làm mất sự trong sạch kia, vẫn bám lấy nàng như bóng với hình!

Làm sao Đường Ngọc Nhi cũng không ngờ, cái đồ dê xồm này cũng có tạo nghệ trên huyễn thuật cao như vậy.

Cho đến hiện tại nàng cũng không thể nào hiểu được, là hai bên lặng yên thay đổi nhân vật thế nào, làm sao Diệp Viễn có thể kéo nàng vào trong cục. Loại thủ đoạn này, đơn giản là không thể tưởng tượng được!

Phải biết, dù thế nào thì huyễn cảnh này cũng là Đường Ngọc Nhi nàng bày ra! Vậy mà trong lúc bất tri bất giác, Diệp Viễn lại tiếp quản huyễn cảnh của nàng, còn để nàng đặt mình vào trong đó, biến thành đối tượng mặc cho đối phương bài bố!

Đường Ngọc Nhi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nghiền xương Diệp Viễn thành tro!

“Diệp Viễn, ta cảnh cáo ngươi! Nếu ngươi dám nói ra chuyện ở trong huyễn cảnh ra, ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết!” Đường Ngọc Nhi truyền âm cảnh cáo nói.

Diệp Viễn trả lời: “Ha ha, ta người này có cái mao bệnh, chính là không thế bị dọa. Dọa ta giật mình, miệng của ta sẽ không đóng lại được, cái gì cũng đều nói ra bên ngoài. Ngọc Nhi… Sư tỷ, ngươi xem…”

Đường Ngọc Nhi biến sắc: “Ngươi dám uy hiếp ta?”

“Ta nào dám uy hiếp Ngọc Nhi… Sư tỷ, vừa rồi rõ ràng là Ngọc Nhi… Sư tỷ đang uy hiếp ta mà.” Diệp Viễn tiếp tục cố ý kéo dài hai chữ “Ngọc Nhi”.

Đường Ngọc Nhi sắp hỏng mất, lạnh lùng nói: “Nói đi, ngươi muốn điều kiện gì! Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không nên quá phận! Loại chuyện cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, ngươi cũng đừng có nghĩ!”

Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, ta không phải con cóc, ngươi cũng không phải thịt thiên nga. Có điều… Ta người này mang tai mềm, nếu không ngươi gọi ta một tiếng ‘Diệp Viễn ca ca’, ta lập tức xóa bỏ đoạn ký ức này, ngươi thấy có được hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK