Dựa vào thiên phú của Diệp Viễn, vượt lên trước hắn chỉ là vấn đề thời gian.
Cho nên, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, lần này phải hung hắn giết chết uy phong của Diệp Viễn, khiến hắn mất đi tất cả kiêu ngạo, bóp chết tên thiên tài này!
Thiên tài là kinh diễm, nhưng cũng rất dễ sụp đổ.
Càng là thiên tài, càng cao ngạo, sau khi bị đả kích tàn lụi cũng càng nhanh!
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Ngạo Vân Thiên Tôn mừng thầm.
“Ồ? Thật sao? Khiến ta rời khỏi đại hội Vân Đan, dựa vào ngươi, còn chưa đủ tư cách!” Diệp Viễn nhìn Ngạo Vân Thiên Tôn, bình tĩnh nói.
“Chậc chậc, thực sự là kiêu ngạo trước sau như một! Chỉ là không biết, hắn có thực lực để tiếp tục kiêu ngạo hay không.” Văn Lam Thiên Tôn cười nói.
Đấu đan trước đó, đều là món ăn khai vị.
Cường giả Đạo Cảnh hậu kỳ và Đạo Cảnh trung kỳ, căn bản không thể nào so sánh.
Bây giờ, đến đường ranh giới Ngạo Vân Thiên Tôn này, mới là lúc xem hư thực.
Đạo Càn Thiên Tôn thản nhiên nói: “Hơn một nghìn tuổi đã là Đạo Cảnh hậu kỳ, người này đủ tư cách để tự ngạo. Chỉ là càng về sau Đạo Cảnh hậu kỳ càng khó khăn, cho dù thiên phú hắn cao tới đâu, đây cũng là cực hạn.”
Thiên Tôn khác nghe lời này, đều âm thầm gật đầu.
Bọn họ đạt được Đạo Cảnh hậu kỳ mới hiểu được bước đi này khó khăn như thế nào.
Còn về Diệp Viễn đi đến được bước này, bọn họ đúng là vô cùng kinh ngạc, nhưng nếu như nói muốn tiến thêm một bước nữa, đánh bại Đạo Cảnh hậu kỳ thì bất luận thế nào bọn họ cũng không tin.
Sắc mặt Ngạo Vân Thiên Tôn trầm như nước, cười lạnh nói: “Vậy hãy để bản tôn cho ngươi thấy! Huyễn Chân Đỉnh, mở!”
Trong nháy mắt, một đạo khí tức tràn ngập, mọi người nhao nhao thán phục.
“Cái này… là Thiên Tôn Linh Bảo!”
“Xem ra, Ngạo Vân Thiên Tôn làm thật rồi!”
“Cái này không công bằng! Thiên Tôn Linh Bảo đấu với Thiên Thần Huyền Bảo, cái này quá không công bằng!”
…
Lúc này, Diệp Viễn đã thu được một đám người hâm mộ.
Lúc bọn họ nhìn thấy Ngạo Vân Thiên Tôn sử dụng Thiên Tôn Linh bảo, đều bất mãn.
Lúc này, Diệp Viễn vẫn dùng Huyễn Lung Đỉnh mà Phiêu Vũ Thiên Tôn tặng, mặc dù là đỉnh cao trong Thiên Thần Huyền Bảo, thậm chí không kém gì Chân Thần Huyền Bảo.
Nhưng mà, Thiên Thần Huyền Bảo chính là Thiên Thần Huyền Bảo, có mạnh đến đâu cũng không phải là Chân Thần Huyền Bảo.
Dược đỉnh, đối với luyện đan mà nói làm tăng không nhỏ tỷ lệ thành đan, bất luận là ở phẩm chất thuốc hay là trong quá trình luyện dược.
Cùng thực lực, đan dược Thiên Tôn Linh Bảo luyện chế ra so với Thiên Thần Huyền Bảo luyện chế ra là căn bản không thể nào so được.
“Hừ! Bản tôn luyện đan, từ khi nào đến lượt bọn tiểu bối các ngươi xen vào? Huống hồ trận đấu đan này, cũng không quy định hạn chế dược đỉnh, cái này có gì không thể? Nếu như hắn thật sự có thực lực của Tông Sư, thì sao lại để ý chút khác biệt ấy?” Ngạo Vân cười lạnh nói.
Không biết xấu hổ!
Bây giờ, đây chính là cảm giác của tất cả mọi người với Ngạo Vân.
Chỉ là, đám tiểu bối này, căn bản không có quyền nói chuyện.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, một đạo ánh sáng màu trắng bay ra từ chỗ ngồi Thiên Tôn, hạ xuống trên lồi đài.
Một dược đỉnh màu nhũ bạc, hiện ra trước mặt mọi người.
Ngạo Vân Thiên Tôn nhìn thấy dược đỉnh này, sắc mặt không khỏi đại biến, quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi Thiên Tôn, trầm giọng nói: “Triều Nguyên huynh, ngươi đây là ý gì!”
Hóa ra, dược đỉnh này là của Triều Nguyên Thiên Tôn!
Khí tức trên dược đỉnh màu nhũ bạc này truyền ra thậm chí còn cường đại hơn so với Huyễn Chân Đỉnh, hiển nhiên cũng là một kiện Thiên Tôn Linh bảo, hơn nữa phẩm chất còn cao hơn so với Huyễn Chân Đỉnh!