Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Viễn lắc đầu thở dài nói: “Hám Sơn tiền bối, (( Hám Sơn Thần Công )) của ngươi đã luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi đấy! Từ lúc nào, một mình Hám Sơn tiền bối liền có thể đại biểu cho sáu tông rồi hả? Đừng nói là sáu tông, ngươi có thế đại biểu cho Thượng Thanh tông sao?”

“Ngươi!” Vương Phàm không khỏi cứng lại.

Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.

Hắn dám nói là có thể đại biểu sao? Hắn chỉ là một tên trưởng lão không nhập lưu của Thượng Thanh tông, sao có thể đại biểu cho ý kiến của Thượng Thanh tông?

“Ta cái gì mà ta? Kế ly gián của người ta rõ ràng như vậy ngươi cũng không nhìn ra được, ngươi là heo sao? Hay là, ngươi đã bị Thiên Càn tông thu mua, cố ý đế cho sáu tông chúng ta xung đột?” Diệp Viễn lập tức trách móc, từng từ đâm thẳng vào tim gan.

Mạc Vân Thiên nghe vậy hai mắt tỏa sáng, quả là thủ đoạn hay đổi khách thành chủ!

Vừa rồi Vương Phàm nói u Vân tông cấu kết với Thiên Càn tông, bây giờ Diệp Viễn nói ngược lại là Vương Phàm bị Thiên Càn tông thu mua, thoáng cái liền đảo ngược thế cục!

Mặc kệ mấy tông khác có tin lời Diệp Viễn nói hay không, bọn họ cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

“Ngươi! Ngươi ngậm máu phun người!” Lần này đến phiên Vương Phàm muốn hộc máu.

Diệp Viễn lại cười lạnh nói: “Hám Sơn tiền bối, ngươi tỉnh lại đi! ở bên trong bí cảnh này, thế cục cực kỳ vi diệu, cũng đừng bị người sử dụng như thương! Chăm chú tìm thiên tài địa bảo, còn sống ra ngoài mới là vương đạo!”

Lời này của hắn tuy là nói cho Vương Phàm nghe, nhưng thật ra là đang nói cho các trưởng lão khác nghe.

Trưởng lão mấy tông khác nghe được lời này của Diệp Viễn, cũng đều bình tĩnh trơ lại.

Bây giờ đang ở bên trong bí cảnh, thực lực của Thiên Càn tông không thể nghi ngờ là mạnh nhất, nhưng mà có mạnh hơn thì cũng chỉ có hạn.

Chính vì vậy, mọi người mới buông lỏng cảnh giác.

Mà trên thực tế, Thiên Càn tông có ưu thế mà mấy tông khác không có, nếu như bị bọn họ sử dụng như thương, cuối cùng chỉ là cái mất nhiều hơn cái được.

Bây giờ các tông cũng chỉ có hơn mười người, một khi chiến đấu với nhau thì ai cũng không chiếm được chỗ tốt, ngược lại sẽ để cho người khác có lợi.

Không riêng gì Vương Phàm, mấy người bọn họ đều không thể đại biểu được tông môn của riêng mình!

Tới bí cảnh này, mục đích đúng là vì mang nhiều một chút thiên tài địa bảo trở lại.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là lục đục với nhau, mà là bảo tồn thực lực tìm thiên tài địa bảo!

Một lời này của Diệp Viễn bừng tỉnh người trong mộng, địch ý của mấy vị trưởng lão kia cũng yếu đi rất nhiều.

Còn như chuyện xảy ra nơi này, chờ sau khi đi ra ngoài bấm báo với cao tầng trong tông môn, cao tầng sẽ tự định đoạt.

Đám người Thiên Càn tông vẫn nhìn động tĩnh bên này, Ngô Chiêu thấy vài ba lời của Diệp Viễn hóa giải nguy cơ, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

“Mặc dù cảnh giới của tiểu tử này không cao, nhưng tâm cơ lại khá sâu, nắm bắt thế cục cũng rất đúng chỗ! Xem ra Trường Vũ nói không sai, thật đúng là không thể khinh thường tiểu tử này! ừ, chờ sau đó tìm một cơ hội, giết hắn đi là được!” Ngô Chiêu thầm nghĩ.

Còn như bên kia nói cấu kết với Thiên Càn tông, Ngô Chiêu ngược lại là không để ý một chút nào.

Bảy đại tông chủ đều là người hiếu biết, chỉ cần Thiên Càn tông còn tồn tại một ngày, bọn họ cũng sẽ không ngu đến mức xung đột lẫn nhau, như vậy chỉ sẽ làm lợi cho Thiên Càn tông!

“Được rồi, chúng ta đi trước đi.” Thấy không thể thừa cơ nổi, Ngô Chiêu liền mang theo đệ tử Thiên Càn tông rời đi trước một bước.

Các trưởng lão khác cũng tỉnh táo lại, mỗi người đều mang theo tông môn của mình xuất phát.

Nhưng mà sau khi trải qua sự kiện biển hoa, mấy vị trưởng lão đối với sự nguy hiểm của bí cảnh này cũng đã có đầy đủ hiểu biết, tự nhiên là không dám tiếp tục xem thường.

Vương Phàm lại hung ác trợn mắt nhìn Diệp Viễn một cái, nói: “Tiểu tử, ngươi cầu nguyện đừng nên rơi vào trong tay của ta đi! Hừ! Chúng ta đi!”

Nói xong, Vương Phàm trực tiếp mang theo một đám đệ tử Thượng Thanh tông đi ra ngoài.

Mai Trăn cũng thở ra một hơi dài, nói với Diệp Viễn: “Diệp Viễn, lần này may mà có ngươi giải vây, bằng không chúng ta đã phải gặp tai bay vạ gió rồi!”

Diệp Viễn cười khoát tay nói: “Không có gì, đây là chuyện mà đệ tử phải làm.”

Mai Trăn gật đầu một cái, nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK