Hắn kinh ngạc không phải vì Nguyên Hỏa của Diệp Viễn mà vì trình độ khống chế Nguyên Hỏa của hắn đã đạt đến mức đỉnh cao rồi.
Võ giả bình thường sở hữu Nguyên Hỏa cũng tuyệt đối không thể làm được đến mức độ cắt đứt hoàn toàn công kích của đám dây như vậy.
Hơn nữa, nơi này lại chính là linh mạch thuộc tính mộc, mặc dù Nguyên Hỏa bình thường có thể ngăn cản dây nhưng không có khả năng đốt rụi bọn nó chỉ trong nháy mắt như thế.
Nguyên Hỏa này cũng không phải thứ bình thường!
Thiếu niên này, thật sự là rất đáng sợ!
Nhưng mà lúc này, dù tốc độ cao như Diệp Viễn lại vẫn bị đám dây có thể sinh trưởng điên cuồng kia kéo chậm chân.
Khoảng cách trăm trượng không dễ rút ngắn nữa.
Diệp Viễn bước tới rất thong thả, cũng rất vững chắc.
Trên mảnh linh mạch này, Nguyên Mộc của Thanh Linh Thụ gần như là vô tận, cho nên nó có thể liên tục không ngừng sân sinh ra dây leo công kích Diệp Viễn.
Nhưng Nguyên Hỏa của Diệp Viễn dường như cũng là vô cùng vô tận, mặc nó tấn công bao nhiêu, Diệp Viễn đều có thể đốt trụi bọn chúng.
Dùng Nguyên Hỏa ở mức độ này cũng khiến nguyên lực của Diệp Viễn tiêu hao rất nhanh.
Song lần này đến đây, Diệp Viễn đã chuẩn bị đầy đủ khá nhiều đan dược bổ sung nguyên lực.
Lúc này hắn cắn dược như không muốn sống nữa, cho nên không đến nỗi rơi vào tình trạng suy kiệt nguyên lực.
Hiện tại là lúc Tịnh Đàn Thánh Hỏa thể hiện khả năng tinh lọc cực kỳ cường đại.
Những dây leo thô to như vậy đều bị Tịnh Đàn Thánh Hỏa đốt cháy sạch sẽ một cách nhanh chỏng. Tốc độ đốt cháy này cao hơn nhiều so với Nguyên Hỏa cấp năm bình thường.
Sau khi tiến hóa, Tiểu Hỏa đã sinh linh trí, uy lực của Tịnh Đàn Thánh Hỏa dĩ nhiên sẽ càng mạnh hơn rất nhiều so với Nguyên Hỏa cấp năm thông thường.
Lấy ví dụ như một đại trận có ý thức điều khiển và vận chuyển một cách tự chủ thì uy lực của nó tuyệt đối vượt xa đại trận cùng cấp bình thường.
Diệp Viễn nhanh chóng vượt qua khoảng cách năm mươi trượng, càng tiến lại gần bản thể của Thanh Linh Thụ hơn nữa.
Đột nhiên, đám dây leo của Thanh Linh Thụ vây bên cạnh Diệp Viễn lùi nhanh về sau như thủy triều rút. Trông qua còn tưởng chúng đã bị Diệp Viễn làm cho sợ chết khiếp.
Phía bên Hổ Nhung hiện giờ áp lực đã nhẹ đi rất nhiều, thấy tình cảnh này không khỏi mừng vui quá đỗi.
Có vẻ Thanh Linh Thụ cũng không chịu nổi nữa rồi!
Diệp Viễn này quả là vô cùng lợi hại, thực lực thua vài cấp mà vẫn có thể đánh cho Thanh Linh Thụ thua liếng xiểng.
“Hổ Nhung đại nhân, hắn đang làm gì thế, vì sao lại bất động?”
“Đúng vậy, đang có cơ hội tuyệt vời như thế, sao lại bỏ qua nhỉ?”
Khi dây leo lùi lại, Diệp Viễn cũng không thừa thắng xông lên. Trước đó hắn còn tiến lên vài bước nhưng lúc này lại triệt để đứng yên, khiến tộc nhân của tộc Ám Ma HỔ vô cùng khó hiếu.
“Các ngươi là đám đầu heo à! Thanh Linh Thụ này là linh mộc cấp sáu đỉnh phong đấy, sao lại dễ đối phó như thế được? Ngậm cái mồm vào, khuấy cho động tĩnh lớn hơn chút nữa để Thanh Linh Thụ phân tâm, vậy là các ngươi đã lập công rồi.” Bạch Quang bỗng hét to.
Tốc độ của Bạch Quang cực nhanh, xuyên qua đám dây leo mà chúng không thể bắt được hắn.
Đám người bên phía Hổ Nhung nghe được, lòng hết sức căng thẳng, lực đánh trên tay cũng tăng vài phần.
Bọn họ đều hiểu hiện tại đã đến thời điểm mấu chốt, nhất định phải dốc toàn lực để ứng phó!
Diệp Viễn vẫn đứng yên đó không nhúc nhích, nhưng không phải hắn không làm gì.
Ngược lại, lúc này áp lực của Diệp Viễn còn lớn hơn trước.
Chỉ có Diệp Viễn biết, điểm mạnh nhất của Thanh Linh Thụ không phải đám dây biết quấn người này mà là những công kích vào thần hồn một cách xuất quỷ nhập thần.
Đối với võ giả mà nói Thanh Linh Thụ chính là một vật cực quý, bởi nó có thể tấm bổ thần hồn của võ giả, giúp võ giả đột phá cảnh giới!