Mặc dù bọn họ đều là Thiên Tôn cao quý một vùng, nhưng mà trước mặt người này, quá nhỏ bé!
Ngay lúc ba người đang tuyệt vọng, đột nhiên Diệp Viễn lên tiếng nói: “Mục đích các ngươi đến tìm ta, đơn giản là muốn Vạn Bảo Lâu lại tiến nhập vào đại đế đô Ngũ Tiêu lần nữa. Ta cho các ngươi một cơ hội, nhưng mà có làm hay không thì phải xem ở chính các ngươi.”
Ba người nghe vậy, không khỏi vui mừng.
Có điều, rất nhanh, sắc mặt Lữ Ngạn lại sụp xuống.
Hắn biết, chuyện Diệp Viễn bảo bọn họ làm, chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy.
“Lữ Ngạn huynh, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Diệp Tông Sư đã nói rồi, cho chúng ta cơ hội!” Đặng Vân thúc giục nói.
Hắn đã sớm không chịu được nữa rồi, lương thực của Đặng gia hắn đã cạn mấy năm nay.
Không còn đan dược cung cấp, tất cả những người tu hành của Đặng gia bọn họ sợ rằng đều phải trì hoãn.
Cho nên nghe Diệp Viễn nói, Đặng Vân không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Sắc mặt Lữ Ngạn thay đổi mất lần, Diệp Viễn cũng không giục, chỉ là lẳng lặng chờ đáp án.
Đột nhiên, sắc mặt Lữ Ngạn ngưng lại, dường như cuối cùng đã hạ quyết tâm, trầm giọng nói: “Diệp Tông Sư đã có lệnh, Lữ mỗ nhất định làm được!”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Được, ta muốn ba người các ngươi, nhận lỗi ở trước người của toàn thành! Đồng thời, thề độc ở trước mặt tất cả mọi người, cả đời này không được xâm chiếm hoàng thành Thiên Ưng. Đừng dùng loại vẻ mặt này nhìn ta, không phải Diệp mỗ cố ý làm khó dễ các ngươi mà là các ngươi nợ bọn họ một lời xin lỗi!”
Ba người nghe vậy, sắc mặt đột biến.
Ở trong phủ thành chủ nho nhỏ này, ba người bọn họ cúi đầu trước Diệp Viễn, mặc dù cái này mất mặt, nhưng mà thực ra cũng không tính là cái gì.
Dựa vào thân phận và địa vị bây giờ của Diệp Viễn, xứng đáng để bọn họ xin lỗi.
Nhưng mà, để Thiên Tôn một vùng bọn họ xin lỗi với đám sâu kiến kia lại là một loại chuyển khác.
Lời xin lỗi này, đó chính là vạn người đều biết, về sau tấm mặt mo của bọn họ còn để ở đâu?
Đến cảnh giới của bọn họ, mất khí tiết là việc nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn!
Nhìn sắc mặt âm tình bất định của ba người, Diệp Viễn chậm rãi đứng lên, chắp tay rời khỏi.
“Các ngươi có thời gian ba ngày để cân nhắc, ba ngày sau nếu không trả lời, các ngươi có thể tự mình rời đi.”
Bên tai ba người truyền đến giọng nói ung dung của Diệp Viễn.
…
Năm ngày sau, quảng trường Đan Tháp của hoàng thành Thiên Ưng, tập trung vô số võ giả và Luyện Dược Sư.
Mọi người ở đây, có người đã trải qua trận đại chiến kinh thiên động địa, cũng có người về sau mới gia nhập Thiên Ưng, hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Có điều, rất nhanh, từ miệng những người khác bọn họ biết được từ đầu đến cuối trận chiến kinh thiên động địa kia, lập tức chấn kinh đến tắt tiếng.
Thế bọn họ mới biết, Diệp Tông Sư còn có chiến tích huy hoàng thế này!
Dựa vào sức mạnh của một người tiêu diệt mấy nghìn Chân Thần, dựa vào đan đạo tạo ra tam đại Thiên Tôn, sáu đại Thiên Tôn từ trời nam biển bắc đến đây trợ trận, khiến cho Thiên Đế nhượng bộ.
Chiến tích bậc này, thật sự là khiến người ta mê mẩn.
Có điều, đồng thời bọn họ cũng được biết, vì sao võ giả trong thành kính trọng Diệp Tông Sư như vậy.
Diệp Tông Sư tức giận, cũng không phải vì hồng nhan mà chỉ vì một tiểu tử vô danh tên là Khương Minh.
Nhân chủ bậc này, chẳng lẽ không đáng đi theo sao?
Đương nhiên, ở đây có rất nhiều người vô cùng khinh thường.
“Thôi đi, cái này tính là gì? Bây giờ, Diệp Tông Sư lấy sức mạnh của một mình mình đánh bại Nam giới, đây mới thực lực là một trận chiến kinh thiên!”