Ban đầu Diệp Viễn cũng tưởng rằng sẽ không bao giờ có thể giết hết được những yêu thú này, nhưng hắn đã giết cả một ngày, cuối cùng cũng phát hiện số lượng yêu thú này đã giảm đi trông thấy, tới bây giờ chỉ còn lại lác đác lưa thưa.
Hơn nữa Diệp Viễn cũng phát hiện ra, số yêu thú này lại tự động tập trung lại ở cửa vào ở tầng thứ hai, dường như định chặn hắn lại không cho hắn lên trên đó.
Nhưng mục tiêu của Diệp Viễn không phải là tầng thứ hai, mà là giết yêu thú, đoạt lấy nguồn năng lượng vô danh.
“Thật không biết nếu giết hết số yêu thú ở tầng thứ nhất, sẽ có kết quả như thế nào!” Diệp Viễn cười lớn nói.
Đương nhiên, nói số lượng yêu thú càng ngày càng ít chỉ là tương đối.
Xung quanh Diệp Viễn lúc này vẫn là tầng tầng lớp lớp đám yêu thú, bây giờ hắn có muốn phá vòng vây cũng không thể làm được.
Lúc này ở trong tầng thứ nhất đã không còn võ giả nào khác, chỉ còn lại một mình Diệp Viễn.
Hơn nữa những yêu thú này cũng có cảm ứng, chúng liên tục chạy về phía hắn.
Tuy số lượng yêu thú đã giảm bớt, nhưng tụ tập lại trong đây thì lại càng ngày càng nhiều!
Thế nhưng Diệp Viễn cũng không quan tâm tới điều này, bởi đám yêu thú này không thể nào tới gần hắn.
Cứ như vậy, trong hai ngày qua Diệp Viễn chỉ tập trung vào việc giết chóc này!
Cũng tức là nói, Diệp Viễn đã duy trì tình trạng tiêu hao nguyên lực ở cường độ cao trong hai ngày.
Nếu là người khác, sớm đã chết vì cạn kiệt nguyên lực.
Nếu như đã muốn giết toàn bộ số yêu thú này, đương nhiên Diệp Viễn cũng đã có chuẩn bị, vì thế hắn rất tiết kiệm khi sử dụng nguyên lực.
Nhưng cho dù là như vậy, nguyên lực của hắn cũng đã sắp chạm ngưỡng.
Số lượng yêu thú ngày càng ít đi, đòn tấn công của Diệp Viễn cũng chậm hơn trước.
“Phù… xem ra vẫn phải tốn mất một viên đan dược!” Diệp Viễn tự nói.
Ban đầu hắn tưởng có thể dựa vào nguyên lực của bản thân là có thể tiếp tục duy trì cục diện, nhưng không ngờ số lượng yêu thú ớ tầng thứ nhất lại nhiều đến đáng sợ như vậy, giết hai ngày hai đêm mà vẫn chưa hết!
Lúc này, Diệp Viễn đã phải ăn thêm một viên đan dược để hồi phục nguyên lực, tiếp tục duy trì trận đấu.
Ngón tay Diêp Viễn khẽ động, một viên đan dược lập tức xuất hiện trên tay hắn.
Nhưng khi hắn định cho viên đan dược kia vào miệng thì đã xảy ra một chuyện khiến hắn vô cùng kinh ngạc!
Viên đan dược như bị phong hoá, tan thành bột.
Một cơn gió thổi qua là biến mất hoàn toàn.
“Con mẹ nó. Không phải chứ? Lẽ nào trong Hạo Thiên Tháp này không cho phép dùng đan dược? Tại sao không có ai nói với ta chuyện này!” Diệp Viễn không nhịn được mà chửi đổng một câu.
Vẫn không bỏ cuộc, Diệp Viễn lại lấy ra thêm một viên đan dược khác, nhưng viên đan dược này cũng lập tức bị phong hoá.
“Thế này thì chơi lớn thật rồi!” Diệp Viễn kinh ngạc nhìn chuyện đang xảy ra trước mắt, chỉ đành cười khổ tự nói.
Diệp Viễn dám ở lại đây tiêu hao nguyên lực, cũng chính là bởi vì hắn ỷ vào hắn có đan dược.
Thế nhưng Diệp Viễn lại không thể ngờ rằng, Hạo Thiên Tháp này lại có thể phong hoá đan dược do hắn luyện ra.
Đây đúng là chuyện chưa từng thấy!
Nếu không có đan dược, nguyên lực của Diệp Viễn sẽ nhanh chóng bị cạn kiệt.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải trường hợp như vậy nên nhất thời không biết nên xử trí như thế nào.
Lẽ nào, bản thân sẽ vì cạn kiệt nguyên lực mà bị yêu thú cấp hai giết chết sao?
Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, không phải thành trò cười ở Vô Biên giới này rồi à?
Tuy Diệp Viễn không đế ý tới lời nói của người ngoài, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không thể chấp nhận một thất bại như vậy.
“Chết tiệt, liều thôi!”