Trong lúc này, khả năng khống chế nguyên lực không được có bất kỳ sơ sót gì, bằng không sẽ thất bại ngay, thậm chí có thể làm tổn thương thân thể võ giả.
Đây là lần đầu tiên Hạ Thư Minh chứng kiến cảnh bắt mạch bằng nguyên ti do một tiểu bối ở cảnh giới Đan Hoàng thực hiện.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Theo như hắn biết, có thể luyện thành thủ pháp này, toàn bộ đều là những cường giả từ Đan Thánh trở lên.
Tiểu tử này nhất định chỉ giả vờ giả vịt, hắn căn bản không có biện pháp đưa nguyên lực thâm nhập vào kinh mạch của Cố Tinh.
Đúng vậy, nhất định là như vậy rồi!
Chỉ một lát sau, Diệp Viễn thu nguyên lực về, sợi nguyên ti trực tiếp tiêu tán vào không khí.
Cố Trường Thuận đầy mặt mong đợi hỏi thăm: “Diệp đại sư, bệnh tình của tiểu nữ thế nào?”
Diệp Viễn cau mày nói: “Có chút phiền phức!”
Hạ Thư Minh vừa nghe hắn nói lập tức tỉnh táo tinh thần, cười lạnh nói: “Hừ, chẩn không được thì là chẩn không được thôi, vờ vịt gì chứ! Ta đã nói rồi, bắt mạch bằng nguyên ti nào có dễ luyện như vậy được? Thiếu chút nữa thì bị tiểu tử nhà ngươi lừa qua mặt!”
Sắc mặt Cố Trường Thuận cũng theo đó mà xụ xuống, bầu không khí lập tức trở nên quái dị.
Diệp Viễn vẫn thật bình thản nói: “Vậy sao, ta nói phiền phức không phải bởi ta không có biện pháp mà là không biết kẻ nào ngu xuẩn lại đi cột Cố tiểu thư vào giường băng! Gã ngu xuấn kia căn bản không biết rõ bệnh tình của Cố tiểu thư, chắc hẳn cho rằng chiếc giường băng vạn năm này có thể trấn áp tâm ma. Kết quả không chỉ không có tác dụng gì mà còn làm tăng bệnh tình lên! ủa? Ngươi thổi râu trừng mắt với ta làm gì, ta đâu có nói ngươi.”
Diệp Viễn càng nói, sắc mặt Hạ Thư Minh càng đen hơn.
Bản lĩnh chỉ gà mắng chó của Diệp Viễn quả thật là thuần thục cực kì!
Gã ngu xuẩn này, ngoài Hạ Thư Minh lão đây ra thì còn có thể là ai?
“Tiểu tử, ta thừa nhận công phu ngoài miệng của ngươi rất cao! Nếu ngươi đã nói giường băng vạn năm vô dụng, vậy ngươi thử nói xem rốt cuộc Tinh Nhi bị làm sao!” Hạ Thư Minh đen mặt hỏi.
Diệp Viễn kinh ngạc nói:” ơ, là ngươi thật à? Danh hiệu Đan Thánh của ngươi chẳng lẽ là do mua được bằng Địa Nguyên Tinh à? Khi luyện dược sư xem bệnh, tối kỵ chính là không hiểu còn vờ như hiểu, ngay cả điểm này ngươi cũng không hiểu? Ngay cả bệnh tình của nàng, ngươi cũng chưa chẩn được rõ ràng, ấy vậy mà lại dám bảo Cố gia cột nàng vào giường băng vạn năm, ta thật lòng bội phục dũng khí của ngươi đấy! Rốt cuộc ngươi muốn cứu người hay là hại người hả?”
Hạ Thư Minh sắp bị chọc giận đến nổ tung rồi, nếu không phải có Quân Thiên Vũ ở đây, thì dù Diệp Viễn có bản lĩnh cứu được Cố Tinh, hắn cũng muốn tung một chưởng đập chết Diệp Viễn luôn!
Trong khi thấp thỏm, Cố Trường Thuận lại nhìn lão một cái đầy thâm ý.
“Tiếu tử, nếu ngươi muốn cuồng thì chờ điều tra rõ tình hình bệnh của Tình Nhi rồi hẵng cuồng. Ngươi cứ lề mề không chịu nói, cố tình dời sự chú ý của Cố gia chủ đi như thế, chắc là vẫn chưa điều tra được nguyên nhân căn bệnh này hả?” Hạ Thư Minh cười lạnh nói.
Diệp Viễn lắc đầu than thở: “Nói thật, ta nghĩ danh hiệu Đan Thánh của ngươi quá thiếu chân thực, ngay cả một ít thường thức cơ bản của luyện dược sư cũng không biết! Khi luyện dược sư khác xem bệnh, lẽ nào ngươi không nên tránh đi một lát? Ta không nói, tất nhiên là sợ ngươi học lỏm! Nhưng với trình độ trí lực này của ngươi thì có học lỏm cũng chẳng đạt được trình độ Đan Thánh thực sự! Mà thôi, nếu ngươi đã muốn học lỏm, vậy tùy ngươi! Để ta nói cho ngươi biết, nguyên nhân gây bệnh thực sự của CỐ tiểu thư đó là… không có nguyên nhân gây bệnh!”
“Không có bệnh, ngươi đùa ta sao?”
Lần này, Cố Trường Thuận cũng không nhịn được, mặt đen lại.
Dáng vẻ của Cố Tinh nửa sống nửa chết, thế mà Diệp Viễn lại nói là không có bệnh, đúng thật là một chuyện cười trong thiên hạ!
“Ha ha, ta đã nói là tên tiểu tử này đang giả thần giả quỷ mà? Hắn căn bản là không biết chấn mạch bằng nguyên ti, vậy mà còn giả bộ trước mặt chúng ta, thât là không biết nói làm sao!” Hạ Thư Minh cười lạnh nói.
“Diệp Viễn, ngươi cắt lỗ tai của Cố Hồng, lại còn giở công phu sư tử ngoạm muốn lấy Oái Hương lâu, bây giạ lại nói cho ta là không có bệnh! Chẳng lẽ, ngươi thật sự cho rằng Cố gia ta dễ ức hiếp ư? Quân huynh, Diệp Viễn dám trêu đùa Cố gia ta, chẳng lẽ ngươi cũng muốn nhúng tay vào sao?”