“Khổng huynh, mời xem qua!" Tờ giấy vẫn đang bay trong không khí, Diệp Viễn cười nói.
Sắc mặt Khổng Lân biến đổi, hắn ta duỗi tay với lấy trang giấy.
Nhưng hắn ta vừa chạm vào tờ giấy, tờ giấy đã nóng bừng lên!
Phừng!
Trong tích tắc, trang giấy đã bị đốt cháy hoàn toàn, chỉ còn lại một đống tro tàn!
“Đây là... Tới hạn độ ấm! Tại sao ngươi làm được?" Khổng Lân khiếp sợ nhìn về phía Diệp Viễn.
Những người có mặt ở đây hầu như đều là người trong nghề cả, họ chắc chắn sẽ không vì tờ giấy bị thiêu đốt kia mà nói Diệp Viễn đã thất bại.
Bởi vì, tờ giấy đó đột nhiên bùng cháy là do Diệp Viễn đã đốt nóng nó, khiến nó đạt tới giới hạn.
Mà khi Khổng Lân chạm vào tờ giấy, lòng bàn tay hắn ta và trang giấy sinh ra sự cọ xát, và sự cọ xát này chính là nguyên liệu để kích thích tờ giấy vượt qua giới hạn, nên mới dẫn đến việc nó bị bốc cháy hoàn toàn như vậy.
Cháy hay không cháy, tất cả dựa vào sợi dây trung gian cả thôi!
Nhưng thủ đoạn khống chế lửa kiểu này, thật sự khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi.
Theo những bài kiểm tra đánh giá thông thường từ trước tới nay thì chưa có người nào dám mạo hiểm chơi đùa với lửa như thế, kể cả thực lực hắn ta có mạnh đến đâu đi chăng nữa!
Bởi vì để kiểm soát nhiệt độ tới hạn là rất khó, chỉ cần sơ suất một chút thôi là cả trang giấy sẽ bị thiêu hủy ngay tức khắc.
Nếu Diệp Viễn dùng Liễu Vân Mộc để thực hiện hành động vừa rồi thì lại khác, mặc dù như vậy cũng đủ chứng minh rằng hắn mạnh, nhưng ít nhất sẽ không khiến mọi người khó tin đến thế này.
Thế nhưng, hắn lại sử dụng một tờ giấy phàm phẩm để thực hiện, điều này thật sự quá kinh khủng!
Diệp Viễn nhún vai, ung dung nói: "Chuyện này thì có gì khó đâu. Thời điểm ba trăm tuổi ta đã làm được trò này rồi. À, nếu ngươi có thể tìm được một tờ giấy nhất giai phàm phẩm thì ta có thể biểu diễn cho ngươi xem năng lực hiện giờ của ta."
Mọi người xung quanh im bặt.
Trên thiên giới này, tuyệt đối không thể tìm được tờ giấy nhất giai phàm phẩn.
Ở chốn núi non Thiên Yêu này cây cối vô số loại, nhưng đừng nói nhất giai phàm phẩm, đến ngũ giai, lục giai phàm phẩm có khi cũng chẳng có cơ hội tìm thấy nữa.
Giờ mà nói muốn tìm cây cối nhất giai phàm phẩm thì chỉ có nước đi vào tiểu thế giới mà thôi.
Còn nữa, cái ba trăm tuổi mà Diệp Viễn nói không phải là hắn ở kiếp này, mà là thời điểm ba trăm tuổi của hắn ở kiếp trước!
Kiếp trước, thời điểm vẫn đang là Cơ Thanh Vân, hắn đã làm được điều này lúc ngưỡng tuổi ba trăm.
Tính từ đó tới giờ cũng đã trải qua cả ngàn năm, khống hỏa chi thuật của Diệp Viễn chắc chắn không phải dạng tầm phào, hoàn toàn không thể đo lường được bằng tờ giấy nhất giai phàm phẩm.
Tuy nhiên, nhiêu đây cũng đủ gây chấn động rồi!
Ban đầu, khi chứng kiến cảnh tượng đó, ba vị trưởng lão chỉ biết nhìn nhau, khuôn mặt ai nấy cũng lộ vẻ khiếp sợ.
“Mạn phép hỏi ngươi tên gì?" Thạch Vũ mở miệng hỏi.
“Diệp Viễn!”
Thạch Vũ gật đầu nói: "Diệp Viễn, khống hỏa chi thuật của ngươi thật sự rất lợi hại đó! Với trình độ đó, chỉ sợ mấy lão già bọn ta cũng không phải đối thủ của ngươi."
Thạch Vũ vừa dứt lời, cả đám người kiểm tra đánh giá kia chỉ biết trợn mắt há mồm kinh ngạc, không thốt nên lời.
Mạnh như Thạch Vũ trưởng lão mà lại chủ động buông lời thừa nhận rằng bản thân không bằng một tiểu bối sao?
Nhất là Mộc Nguyên Xuân, nghe xong câu nói đó hắn ta chỉ hận không thể đào ngay cái lỗ để chui xuống cho đỡ nhục.
Câu nói của Thạch Vũ vừa dứt chẳng phải là cái tát vô hình đánh thẳng vào mặt hắn ta sao chứ?
Trước đó Diệp Viễn cũng có nói rằng có một số người sẽ không thể ghi nhận những điều này, hay nói cách khác là không tiếp thu nổi.
Mà hiện giờ, câu nói đó đã được chứng minh theo cách này sao?
Trong số các trưởng lão ngồi trên đó, có ai là không phải lão quái vật sống hơn vạn năm đâu chứ?
Những tích lũy kinh nghiệm dày dặn của bọn họ, người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi.
Vậy mà Diệp Viễn lại nhẹ như không nói hắn đã đạt được trình độ đó từ năm ba trăm tuổi, chỉ một câu nói đó đã khiến bao người phải tự nhột trong lòng chứ?
Tuy nhiên, Thạch Vũ cũng không quá lún sâu vào lời nói đó, lão ta mở miệng: "Nhưng mà việc luyện chế Yêu thần đan và Nhân tộc thần đan là hoàn toàn không giống nhau. Vậy nên ngươi phải vượt qua được hai đợt kiểm tra đánh giá mới được tính là thành công."
Diệp Viễn chắp tay nói: "Được, trưởng lão, Diệp Viễn chắc chắn sẽ không để người thất vọng."
Thạch Vũ khẽ gật đầu, nói: "Tiếp tục đi."
Lúc này, Khổng Lân mới hoàn hồn, khôi phục lại trạng thái ban đầu sau nỗi khiếp sợ vừa rồi. Hắn ta nói: "Bắt đầu đợt kiểm tra đánh giá thứ hai đi, yêu dẫn chi thuật! Những người bị loại ở vòng thứ nhất rồi thì không được tham gia vòng thứ hai này nữa."
Qua vòng thi thứ nhất, hàng trăm cường giả Yêu tộc đã bị loại mất hơn phân nửa rồi.
Số người còn lại hiện giờ cùng lắm cũng chỉ tầm ba, bốn mươi người nữa thôi.
“Ở đây có một trăm loại gỗ vụn, việc mà các người phải làm trong vòng này rất đơn giản, đó là hãy dùng yêu dẫn chi thuật dính chúng lại với nhau. Và đương nhiên, người nào dính được càng nhiều loại gỗ, thì thành tích của người đó càng cao! Người nào dính đủ hai mươi lăm loại trở lên thì sẽ đạt tiêu chuẩn!" Khổng Lân dõng dạc nói.
Cái gọi là yêu dẫn chi thuật đó là kỹ năng cơ bản của thuật luyện dược sư trong Yêu tộc.
Thần hồn Nhân tộc lớn mạnh, chưa kể còn có vô số những bí pháp, có thể tu luyện thần hồn.
Nhưng những thiên phú của Yêu tộc lại không nằm ở yêu hồn, vậy nên yêu hồn của bọn họ tương đối yếu.
Ngoài một số ít chủng tộc mạnh bên ngoài ra thì đa số các chủng tộc khác yêu hồn còn kém hơn cả nhân loại.
Muốn chế tạo thuốc giống nhân loại, dù có dùng hồn lực gánh vác luyện chế đan dược thì cũng không đủ mạnh.
Tuy nhiên, Yêu tộc lại có một ưu thế mà loài người không có, đó là bọn họ gần gũi với tự nhiên hơn.
Các yêu thần nguyên của Yêu tộc cũng có lực tương tác với linh dược cao hơn người thường.
Vậy cho nên, dựa vào những ưu thế đó của mình, bọn họ đã tìm ra lối tắt dễ đi hơn. Đó là lấy yêu thần nguyên gánh vác tác dụng hồn lực của con người để luyện chế đan dược.
Và đây chính là hệ thống tu luyện của Yêu tộc.
Ở một phương diện nào đó, yêu dẫn chi thuật mạnh hay yếu chính là sự thể hiện cho luyện dược sư trong Yêu tộc mạnh hay yếu.
Nói tóm lại, ở Nhân tộc thì hồn lực là chủ, còn thần nguyên là phụ. Nhưng ở Yêu tộc này thì yêu thần nguyên là chủ, còn hồn lực chỉ là phụ.
Dưới sự chỉ dẫn của Khổng Lân, cuộc kiểm tra đánh giá bắt đầu tiến hành vòng thứ hai.
Việc dính những vụn gỗ lại với nhau được coi là phương thức kiểm tra mới mẻ, độc đáo.
Những mẩu vụn gỗ đó không phải là linh dược, và giữa những mảnh nhỏ đó không có quá nhiều sự liên kết.
Cho nên việc muốn dính chúng thành một chỉnh thể là một chuyện không dễ chút nào.
Tuy nhiên, đây lại chính là bài kiểm tra thiết thực nhất để đánh giá yêu dẫn chi thuật của các luyện dược sư.
Cả đám người đang thực hiện bài kiểm tra ai cũng cẩn thận tỉ mỉ hết sức, sợ xảy ra sơ suất gì đó.
Nhưng với thực lực đó của bọn họ, cùng lắm cũng chỉ ghép được vài loại vụn gỗ thành hình chữ thập là cùng.
Chỉ cần có ý định ghép thêm là lại hỏng.
Diệp Viễn đứng một góc, hắn nhìn chằm chằm động tác của từng người một, trong đầu liên tục nảy ra những suy nghĩ.
Đối với cái gọi là yêu dẫn chi thuật này có thể nói Diệp Viễn dốt đặc cán mai, nhưng hắn biết, yêu dẫn chi thuật và hồn dẫn chi thuật có điểm chung.
Một luồng khí yêu thần nguyên di chuyển trong lòng bàn tay Diệp Viễn, hắn đang bắt chước những người kia dính các vụn gỗ lại.
Cảm nhận được yêu thần nguyên đang dao động, cả đám người bắt đầu quay lại xem.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mộc Nguyên Xuân vô cùng ngạc nhiên.
“Tên này... Hắn căn bản không hề biết yêu dẫn chi thuật! Ha ha ha, ta đã nói rồi mà, tên tiểu tử này vốn là luyện dược sư nhân loại, muốn trà trộn vào tư tế Thần Điện!" Mộc Nguyên Xuân nói.
Những người khác khi nhìn thấy cảnh này cũng nhận ra có gì đó không đúng.
“Không phải chứ? Khống hỏa chi thuật của hắn lợi hại như vậy kia mà, làm gì có chuyện không biết yêu dẫn chi thuật!"
“Xem ra, hắn vốn dĩ chưa từng luyện chế yêu thần đan!"
“Tên tiểu tử này, đừng nói là hắn muốn học đến đâu dùng đến đó đấy nhé? Nhìn... Nhìn buồn cười quá đi!"
...
Vòng thứ nhất, Diệp Viễn khiến tất cả mọi người phải kinh động vì hắn.
Và giờ đến vòng này, Diệp Viễn lại khiến mọi người điên đảo nhìn mình.
Có lẽ Diệp Viễn thực sự là một luyện dược sư lợi hại ở Nhân tộc.
Nhưng mà, đến cả yêu dẫn chi thuật hắn cũng không biết thì làm sao qua được vòng kiểm tra thứ hai này đây?
“Các vị trưởng lão, đối với thuật luyện dược của Yêu tộc chúng ta tiểu tử này căn bản là dốt đặc cán mai, chỉ sợ hắn mang ý xấu nào đó, muốn trà trộn vào tư tế Thần Điện để thực hiện! Mong các vị trưởng lão anh minh, hãy ra lệnh tử hình hắn ngay tại chỗ này!" Mộc Nguyên Xuân chắp tay chờ lệnh, há miệng nói.
Về phía Diệp Viễn, hắn vốn chẳng hề để ý đến Mộc Nguyên Xuân nữa, bởi vì lúc này hắn đã say mê đi vào chi thuật của riêng mình.
Thực lực của những người tham gia cuộc kiểm tra đánh giá này cũng không được tính là mạnh, nhưng Diệp Viễn lại là người biết cách học hỏi, hắn biết học theo điểm mạnh của đối phương, rồi vận dụng những cái khác bù đắp vào điểm còn thiếu đó của họ. Cố gắng để hoàn thiện hơn, và giờ thực lực của Diệp Viễn đang có sự tiến bộ vượt bậc.
Hai mắt Thạch Vũ sáng như đuốc, lão ta nhìn chằm chằm về phía Diệp Viễn, thấp giọng nói: "Người này chắc hẳn sức mạnh vô cùng phi thường, cứ để hắn làm thử xem!"