Diệp Viễn cũng không khách khí, trực tiếp nhận Huyễn Lung Đỉnh, chắp tay nói: “Đa tạ Phiêu Vũ tiền bối.”
Sau một trận đấu đan này, đương nhiên Diệp Viễn biết rõ sự lợi hại của Huyễn Lung Đỉnh này.
Dưới đan kiếp khủng bố kia mà Huyễn Lung Đỉnh vẫn bình yên vô sự, có thể lờ mờ thấy được sức mạnh của nó.
Xa xa, mọi người nghe được hai người nói chuyện, đều khiếp sợ đến há hốc mồm.
Diệp Viễn đang chúc mừng cái gì, đương nhiên trong lòng bọn họ biết rõ.
Đặc biệt là hai người Tử Ngữ và Thanh Vận, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, cao hứng đến mức gần như muốn nhảy dựng lên.
“Sư tôn, ngài… ngài ngộ rồi?” Tử Ngữ có chút nói năng lộn xộn nói.
Phiêu Vũ Thiên Tôn vuốt râu cười nói: “Ngộ rồi! Bắt đầu từ hôm nay, vi sư sẽ bế quan, các con đừng quấy rối. Từ hôm nay trở đi, Diệp Viễn sẽ là Thủ Tịch trưởng lão của Đan Thần Các, các ngươi phải lấy lễ trưởng bối để đối đãi, hiểu không?”
Mọi người nghĩ đến mà sợ, từng người cúi đầu thi lễ nói: “Cẩn tuân pháp chỉ của Phiêu Vũ đại nhân!”
Dứt lời, thân hình Phiêu Vũ Thiên Tôn khẽ động, trực tiếp biến mất trong đại điện.
Một đám trưởng lão Đan Thần Các hai mặt nhìn nhau, như rơi vào trong sương mù.
Một trận chiến này, rốt cuộc là ai thắng?
Lễ của trưởng bối!
Lời này không chỉ là nói với hai người Tử Ngữ, Thanh Vận, cũng là nói với các trưởng lão Đan Thần Các có mặt ở đây.
Những người này, đều là đỉnh phong đan thần lục tinh danh chấn một phương, lại phải dùng lễ của đệ tử đối với một đan thần ngũ tinh?
Nếu như là trước kia, đương nhiên bọn họ cực kỳ không cam lòng với mệnh lệnh này.
Nhưng mà bây giờ, bọn họ nhìn thấy thực lực của Diệp Viễn, một đám trưởng lão không có một câu oán giận nào.
Diệp Viễn, có sức mạnh đấu ngang tay với Phiêu Vũ Thiên Tôn.
Hơn nữa sau khi Phiêu Vũ Thiên Tôn đấu đan với Diệp Viễn, lại còn ngộ đạo!
Tổ Cảnh!
Đối với Luyện Dược Sư mà nói, bước vào Tổ Cảnh là thứ theo đuổi suốt đời.
Bước vào Tổ Cảnh có bao nhiêu khó khăn?
Thậm chí còn khó hơn so với bước vào Thiên Đế Chi Cảnh!
Thông Thiên Giới này, cường giả Thiên Đế còn có một ít, nhưng mà cường giả Tổ Cảnh thì có mấy người?
Phiêu Vũ Thiên Tôn bước ra được bước này, chẳng khác nào đi lên một đại đạo thông thiên!
Mà Diệp Viễn có thể làm cho Phiêu Vũ Thiên Tôn bước ra được bước này, thực lực có thể mạnh bao nhiêu chứ?
Bây giờ, cảnh giới của Diệp Viễn còn thấp, nhưng mà tất cả mọi người ở đây đều không có ai hoài nghi thành tựu tương lai của hắn!
“Diệp Viễn đại nhân!” Một đám trưởng lão Đan Thần Các khom người thi lễ với Diệp Viễn.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Các vị đều là tiền bối, không cần giữ lễ tiết như vậy.”
Diệp Viễn khiêm tốn, bọn họ cũng sao dám thật sự không coi Diệp Viễn ra gì?
Tương lai, Phiêu Vũ Thiên Tôn còn không tháo cái đầu bọn họ xuống làm cầu để đá sao?
Có điều, tính tò mò khó nhịn, Thẩm Sướng vẫn không nhịn được hỏi: “Đại nhân, không biết trận đấu đan này, đến cuối cùng ai thắng ai thua?”
Diệp Viễn biết rõ những người này hiếu kỳ, cười nói: “Ta thua!”
Nghe lời này, gánh nặng trong lòng mọi người liền được hóa giải.
Phiêu Vũ Thiên Tôn tặng Huyễn Lung Đỉnh, bọn họ còn tưởng trận chiến này là Phiêu Vũ Thiên Tôn thua.
Có điều, mặc dù Diệp Viễn bại, mọi người ở đây cũng không có ai còn dám khinh thường hắn.