Tạ Triệu Vân xuân phong đắc ý ngày trước, lúc này ở trước mặt Tạ Tĩnh Nghi cực kỳ thận trọng!
Hắn sợ!
Hắn sợ Diệp trưởng lão tính nợ muộn, làm khó dễ Tạ gia.
Dựa vào thân phận và địa vị hôm nay của Diệp Viễn, muốn tiêu diệt Tạ gia quả thực dễ như trở bàn tay.
Không thấy Tần gia cường đại, trong nháy mắt liền tan thành mây khói sao?
Ngay cả thành chủ Thần Quân tầng hai, cũng đã trở thành một phế nhân, thậm chí đến tính mạng còn khó bảo toàn.
Đây chính là Thần Quân tầng hai đó!
Trước đây, Tạ gia sợ đắc tội Tần gia, bỏ đá xuống giếng, trực tiếp xóa tên Tạ Tĩnh Nghi trên tộc phổ Tạ gia.
Còn về Tạ Triệu Vân, hắn bây giờ càng là tinh thần bất an.
Mặc dù hắn tiếp xúc không nhiều với Diệp Viễn, nhưng mà rõ ràng không vui vẻ được.
Hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Tiểu Bạng Tử trước mắt này còn có một ngày có thể xoay người.
Lúc trước thần hải Tạ Tĩnh Nghi bị hủy, hắn đã từng kiểm tra qua, căn bản không có khả năng khôi phục.
Ai ngờ được, Diệp trưởng lão kia, thế mà lại thần kỳ cứu được Tạ Tĩnh Nghi.
Cũng khó trách Diệp trưởng lão có thể trở thành trưởng lão Đan Tháp, chỉ riêng phương pháp này, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
“Tiểu Nghi, đại ca nghe nói đệ trở về, vô cùng cao hứng, đã từ thành Hoàng Ninh chạy tới.” Tạ Triệu Vân cười rạng rỡ nói.
Hai mắt Tiểu Bạng Tử híp lại, cũng không có ý tiếp lời.
Vẻ mặt Tạ Triệu Vân lúng túng, nhưng mà hắn lại không có nửa điểm bất mãn.
Hắn biết quan hệ của Diệp Viễn và Tạ Tĩnh Nghi, sinh tử của Tạ gia, nằm ở trên người Tạ Tĩnh Nghi.
Chỉ cần hắn đồng ý mở miệng, Tạ gia coi như là giữ được.
Thậm chí, nếu như Tạ Tĩnh Nghi đồng ý, Tạ gia còn có thể một bước lên trời, không chừng còn có thể vào vương thành Võ Mông!
Chỉ là điều kiện tiên quyết của tất cả chuyện này, là chữa lành quan hệ với Tạ Tĩnh Nghi.
“Cái kia… Còn có, lão tổ đã lại ghi tên của Tiểu Nghi đệ vào tộc phổ rồi.” Tạ Triệu Vân lại nói.
Nhưng mà đáp lại hắn, vẫn là yên lặng.
Tạ Triệu Vân hết hồn một hồi, hắn cảm giác Tiểu Bạng Tử trước mặt, đã không còn là Tiểu Bạng Tử ngây thơ trước kia nữa.
“Tiểu Nghi, huynh biết trong lòng đệ hận tam thúc, hận Tạ gia. Nhưng mà ở dưới tình huống trước đó, Tạ gia cũng là bất đắc dĩ! Tạ gia lấy thúng úp voi, chúng ta… Tạ gia chúng ta không đắc tội nổi! Đệ cũng biết, Tần Hiểu kia chính là người của Tần gia, chúng ta… chúng ta làm sao dám phản kháng! Tiểu Nghi, tam thúc biết trong lòng đệ không thoải mái, nếu như đệ chưa hết giận, vậy thì giết tam thúc là được, chỉ cần đệ có thể tha thứ cho Tạ gia, làm cái gì ta cũng được!”
Nói đến phía sau, Tạ Triệu Vân than thở khóc lóc, một bộ dáng vẻ hào phóng hi sinh.
“Ngươi cho rằng… ta không dám giết người?”
Cả người Tạ Triệu Vân như rơi vào hầm băng, bị ánh mắt lạnh lùng kia của Tạ Tĩnh Nghi nhìn chằm chằm đến toàn thân sợ hãi.
Tạ Tĩnh Nghi hừ lạnh một tiếng, nói: “Tạ Triệu Vân, đừng ở trước mặt ta làm bộ làm tịch! Ngươi cho rằng, ta là tên ngốc không rành thế sự lúc trước sao? Thu cái bộ dạng này của ngươi lại, nếu như ta thật sự ác tâm, thì đã nhổ tận gốc Tạ gia rồi!”
Cả người Tạ Triệu Vân chấn động, bị sát khí lạnh lùng kia của Tạ Tĩnh Nghi kinh động đến.
Hắn cuối cùng cũng ý thức được, Tạ Tĩnh Nghi trước mắt này, đã không còn là Tiểu Bạng Tử đơn thuần thiện lương kia nữa.
Hắn là sẽ thật sự giết người!
Tạ gia đối với hắn, đã là mây khói trong quá khứ.
Tạ Triệu Vân câm như hến, thật sự không còn dám lên tiếng.
Đường đường cường giả Quy Khư Cảnh, ở trước mặt nửa bước Quy Khư, lại đến thở mạnh cũng không dám.
“Cút!” Tiểu Bạng Tử quát lạnh một tiếng, làm Tạ Triệu Vân sợ đến co rụt cổ lại.
Hắn nào còn dám ở lại, chạy đi nhanh như chớp.
Tạ Triệu Vân đi rồi, Diệp Viễn từ bên ngoài đi vào.
Nhìn thấy Diệp Viễn, sắc mặt Tạ Tĩnh Nghi mới hơi bớt giận.
Diệp Viễn biết Tạ Triệu Vân tới tìm Tiểu Bạng Tử, có điều hắn cũng không nói thêm gì, mà chỉ nói: “Đi, đưa ngươi đi một nơi.”
Tiểu Bạng Tử sững sờ, nói: “Đi đâu?”
Diệp Viễn cười nói: “Đi rồi ngươi sẽ biết.”
…
Không gian loạn lưu cuồng bạo, không ngừng cọ rửa mảnh không gian vô tận này.
Nơi đây, không có bất kỳ sinh linh nào có thể sống.
Vậy mà lúc này, một vệt sáng xuyên phá tầng tầng loạn lưu, phá băng bay về phía trước.
Bên trong Tử Cực điện, ba người Ninh Tư Ngữ, Lâm Uyển Như và Tạ Tĩnh Nghi vô cùng khiếp sợ.
“Diệp dược sư, đây… tòa đại điện này thực sự quá lợi hại, thế mà có thể xuyên qua gió bão không gian! Lẽ nào… đây là Thiên Thần Huyền Bảo?” Ninh Tư Ngữ thở dài nói.
“Thiên Thần Huyền Bảo? Không, đây chính là Chân Thần Huyền Bảo! Chân Thần Huyền Bảo đỉnh phong!” Diệp Viễn cười nói.
Ba người há to mồm, một hồi lâu thì cười toe toét.
Chân Thần Huyền Bảo, đó là khái niệm gì?
Tiểu Bạng Tử và Lương Uyển Như vẫn còn tốt, nhận thức của Ninh Tư Ngữ lại không phải là thứ hai người bọn họ có thể so sánh.
Chân Thần Huyền Bảo, đây tuyệt đối là thứ có thể khiến cho cả hoàng thành Thiên Ưng điên cuồng.
Một khi bị người ngoài biết được, sẽ có vô số Thiên Thần, thậm chí cường giả Chân Thần xuất thủ cướp đoạt.
Rốt cuộc Ninh Tư Ngữ cũng hiểu, vì sao khi đối mặt với những cường giả Thần Quân kia Diệp Viễn lại bình tĩnh như vậy.
Có Tử Cực điện này, hắn căn bản không cần sợ những cường giả Thần Quân kia.
Cái này mới là lá bài lớn nhất của hắn!
Có điều, trong lòng Ninh Tư Ngữ cũng rất vui, Diệp Viễn đưa nàng đến, đã nói lên xem nàng như người một nhà.
Bây giờ Ninh Tư Ngữ đã hoàn toàn là người hâm mộ của Diệp Viễn, kiên quyết sẽ không bán đứng hắn, mà còn coi đây là vinh quang.
“Có điều… ngươi dẫn chúng ta đến tiểu thế giới này làm gì, lẽ nào nơi này có trọng bảo gì xuất thế? Tiểu thế giới này vô cùng bí ẩn, ngươi làm thế nào phát hiện ra vậy?” Ninh Tư Ngữ hiếu kỳ nói.
Lương Uyển Như ở một bên cũng cảm thấy rất ngờ vực, có điều rất nhanh, ánh mắt nàng dần trở nên sáng lên.
Cách đó không xa còn có Long Chiến, nội tâm cũng là vô cùng kích động.
Mười vạn năm rồi, hắn cuối cùng cũng có thể trở lại quê nhà!
Diệp Viễn liếc nhìn Lương Uyển Như, cười nói: “Uyển Như, có phải là muội đã đoán được cái gì không?”
Lương Uyển Như cũng có chút không dám tin, nhưng mà vẫn nói: “Lẽ nào… lẽ nào huynh thật…”
Đúng lúc này, Tử Cực điện phóng xa một đoạn không gian loạn lưu, xuyên qua cánh cửa tỏa giới.
Diệp Viễn đưa mọi người theo thân hình khẽ động, đi tới trên mặt biển.
Diệp Viễn cười nói với ba người: “Hoan nghênh đến với quê hương ta, thế giới Tiên Lâm!”
Hai mắt Ninh Tư Ngữ trợn mắt tròn xoe, không dám tin nói: “Ngươi, ngươi, ngươi… ngươi nói là, ngươi đến từ tiểu thế giới này? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Diệp Viễn cười nói: “Thực tế, ta chính là đến từ nơi này. Điểm này, Uyển Như có thể làm chứng.”
Lâm Uyển Như kinh ngạc, không ít hơn so với Ninh Tư Ngữ.
Mặc dù trước đó nàng có suy đoán, nhưng mà nhận được sự khẳng định của Diệp Viễn, vẫn là khiến nàng cảm thấy khó tin.
Lương Uyển Như hít sâu một cái nói: “Khó trách ngươi trước đây bị thương nặng như vậy, hóa ra… ngươi là vượt qua không gian loạn lưu! Nhưng mà… điều này sao có thể? Ngươi khi đó, vừa mới đột phá Động Huyền Thần Cảnh!”
Ninh Tư Ngữ lại cả kinh, miệng há to, tràn đầy chấn động.
Động Huyền Sơ kỳ vượt qua không gian loạn lưu?
Đây là kỳ quái sao?
Còn có, một võ giả đi ra từ tiểu thế giới, sao có thể yêu nghiệt như thế chứ?
Cái gọi là thiên tài trong tiểu thế giới, đi ra Thông Thiên Giới, thì đến thiên chi kiêu tử cũng không bằng rác rưởi!
Ninh Tư Ngữ có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Diệp trưởng lão yêu nghiệt đến không thể yêu nghiệt hơn được nữa, lại đến từ một tiểu thế giới!