Trái tim của Lãnh Hào dường như muốn từ trong cổ họng nhảy ra ngoài.
Hạnh phúc đến quá đột ngột!
Không đúng, nên nói bản thân đã nỗ lực nhiều năm như vậy, cũng không vô ích!
Nghĩa phụ của hắn ta, còn nhớ được điểm tốt của mình!
Vèo vèo vèo!
Mấy bóng người trực tiếp chạy lên lôi đài, vây quanh Diệp Viễn ở giữa.
Sắc mặt của Lãnh Húc biến đổi, tức giận nói: “Thúc phụ, cho dù người không coi ta ra gì đi nữa, cũng không thể đảo ngược đen trắng, không phân đúng sai như vậy chứ? Chuyện này không liên quan gì đến Diệp Viễn, thúc thả hắn ta ra đi, tất cả tội danh, ta sẽ gánh vác hết!”
Lãnh Húc của hiện tại, đối với Lãnh gia vô cùng thất vọng.
Hắn ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn tranh giành cái gì, nhưng vòng xoáy thế tục, đã kéo hắn ta vào, xoay hắn ta đến mức tan tành.
Loại cảm giác này, khiến cho hắn ta có chút kiệt sức.
Bởi vì Diệp Viễn, hôm nay hắn ta mới có thể đường đường chính chính mà đứng trên lôi đài, chiến thắng Lãnh Hào, cũng chiến thắng nội tâm của mình.
Bởi vì Diệp Viễn, hắn ta mới có thể thoát ra được sự suy sụp, tìm được chính mình của trước kia.
Hiện tại, nếu Diệp Viễn bởi vì chuyện này mà bị kéo xuống nước, cho dù như thế nào thì hắn ta cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
Thế mà, sắc mặt của Lãnh Hồng Tú trầm xuống, nói: “Láo xược! Ý của ngươi là, ta nói dối trước mặt nhiều người như thế này sao? Ngươi luôn miệng nói Lãnh Hào như thế này như thế kia, đây đều là lý lẽ từ một phía của ngươi! Vậy ta làm sao biết được, ngươi đã làm bao nhiêu chuyện có lỗi với Lãnh gia rồi chứ? Tránh ra!”
Lãnh Húc mặt như tro nguội, không chịu lui lại một bước nào cả, đứng ngăn trước mặt Diệp Viễn, quật cường nói: “Ta không tránh!”
Lãnh Hồng Tú sắc mặt trầm xuống, nói: “Ta tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay, phế đi ngôi vị Lãnh Húc thiếu chủ! Lãnh Hào, chính là thiếu chủ mới của Lãnh gia! Tất cả động thủ cho ta, bắt hai tên này lại cho ta!”
Lãnh Hào vừa nghe thấy câu này, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Mong chờ đã nhiều năm như vậy, cuối cùng hắn ta cũng đã được như ý nguyện rồi!
Hơn nữa nhìn tình hình hôm nay, Lãnh Húc khó mà thoát chết được.
Ha, đại trượng phu co được thì duỗi được, cũng chỉ là một người ngoài mà thôi, vì hắn mà chết, có đáng không?
Trong lòng của hắn ta, rất không đồng ý đối với cách làm này của Lãnh Húc.
Nhưng mà cũng chính bởi vì như vậy, mới cho hắn ta thêm cơ hội khác.
“Ha ha ha, Lãnh Hồng Tú, tên tiểu súc sinh này không cần ngươi phải động thủ, để ta trực tiếp bắt hắn ta cho!” Lúc này, Hàn Đông Quân cười to nói.
Lãnh Hồng Tú thản nhiên gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Chuyện đã đến mức này, ai bắt thì cũng đều giống nhau.
Ở trong thức hải của tên nam nhân mặc áo đen, hiển nhiên là Lãnh Hồng Tú có thể nhìn thấy được rất nhiều thứ.
Trong đó có không ít việc xấu, thậm chí làm tổn hại đến lợi ích của Lãnh gia.
Nhưng có một điều, chuyện có khả năng lới nhất ở trong đó, đều là làm vì hắn và Lãnh Thu Linh.
Chỉ cần có điều này thôi, là quá đủ rồi!
Thứ mà hắn tìm kiếm cũng không phải là hồn của Lãnh Hào, chỉ có thể thông qua những chuyện này, đến để đề xuất mục đích với Lãnh Hào.
Lãnh Hào vì muốn làm thiếu chủ, làm những việc này tuy rằng không đúng, nhưng cũng không phải không thể tha thứ.
Quan trọng nhất là, Lãnh Hồng Tú tự nhiên lại có tình cảm đối với Lãnh Hào.
Năm đó hắn cũng bị ca ca ép đến mức không ngẩng đầu lên được, mãi đến khi sinh ra một cô con gái để tranh giành, mới có chút giảm bớt.