“Ngươi vừa nói, yêu tộc trời sinh chẳng phải là đều mang số phận thấp kém sao?”
Diệp Viễn ánh mắt cô đọng, lạnh lùng nhìn về phía người mặc áo bào.
Người nam tử mặc áo bào xám sắc mặt có chút thay đổi, lạnh lùng đáp: “Vậy thì sao? Nếu ngươi dám giết ta, thì ngươi tuyệt đối sẽ không thể thoát khỏi đoạn giới! Tư Không Tú ta là đệ tử tâm đắc nhất của Ngự Linh Tông, ngươi dám giết ta, Ngự Linh Tông sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Lúc này, người nam tử mặc áo bào xám chỉ có thể hy vọng rằng nhờ uy danh của Ngự Linh Tổng, để có thể chèn ép được Diệp Viễn.
Diệp Viễn lạnh giọng đáp: “Ta quan tâm quái gì đến các ngươi, ngươi dám sỉ nhục huynh đệ của ta, thì chỉ có một kết cục, đó chính là chết!”
Trong lúc nói, Diệp Viễn vừa suy nghĩ, khí tức của ác linh đó bộc phát mạnh mẽ.
Có một luồng khí lạnh tràn vào, trong nháy mắt nhiệt độ trong hang giảm xuống đến mức đóng băng ngay lập tức.
“Tiểu tử, ngươi thực sự nghĩ rằng bọn ta là con cừu non dễ giết sao? Ngự Linh Tông của bọn ta mạnh hơn ngươi nghĩ nhiều!”
Tư Không Tú cười nhạt, sức mạnh của hồn lực được bộc phát.
Đồng môn nhìn thấy điều đó, sắc mặt đều trở nên rất khó coi.
“Tư Không sư huynh, huynh thật sự muốn dùng đến chiêu này sao?”
“Đúng rồi Tư Không sư huynh, nếu như sử dụng chiêu này chúng ta sẽ bị thụt lùi lại cảnh giới nhỏ đấy!”
Rõ ràng tác dụng phụ của chiêu này là rất lớn, nếu không Tư Không Tú cũng sẽ không đợi đến lúc này mới sử dụng.
Tư Không Tú cười nhạt đáp: “Cảnh giới thụt lùi còn có thể tu luyện lại, mạng mà không còn nữa, các ngươi có thể hồi phục lại được sao? Đến nước này, chúng ta còn sự lựa chọn sao?”
Không phải là hắn ta không hiểu đạo lí này, chỉ là thực lực của bọn họ đều nhờ khổ cực tu luyện mới có được, một khi bị mất, muốn hồi phục lại thì phải tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Điều này đối với họ mà nói, không nghi ngờ gì nữa cần phải có một sự cam đảm vô cùng lớn.
Nhưng lúc này, rất rõ ràng rằng bọn họ đã không còn sự lựa chọn nữa rồi.
Hồn lực của một đám người Ngự Linh Tông gần như đồng thời được phát ra, những hồn lực này, vậy mà sinh ra một sự cộng hưởng mạnh mẽ.
Diệp Viễn nhìn cảnh tượng này nhẹ giọng nói: “Giết!”
Ác linh hét lên một tiếng rồi lao về phía đệ tử Ngự Linh Tông.
Tư Không Tú giễu cợt nói: “Ngự Linh Tông của ta mạnh mẽ như vậy, chỉ dựa vào một con kiến như ngươi có thể hiểu được? Chỉ đơn thuần là một ác linh, ngươi cho rằng sẽ thắng được bọn ta sao? Hộ vệ của tông môn, đệ tử Tư Không Tú của Ngự Linh Tông đã sử dụng sức mạnh và linh lực làm vật hiến tế để triệu hồi thánh thú hộ mệnh!”
Giống như Tư Không Tú, các đệ tử khác cũng nhẩm trong miệng.
Những linh hồn tản mạn trong không khí lúc này thay đổi một cách kì lạ.
Đột nhiên một móng vuốt khổng lồ nhô ra từ khoảng không!
Móng vuốt khổng lồ toát ra khí chất vô cùng mạnh, sức mạnh còn hơn cả tà khí!
“Bùm!”
Hai sức mạnh trực tiếp đối đầu với nhau.
Nhưng mà móng vuốt khổng lồ đó rõ ràng có thực lực vươt trội hơn, trực tiếp đá bay ác linh bằng một móng vuốt.
Khí tức của ác linh đó, trong nháy mắt yếu đi rất nhiều.
Sau đó một con cự thú vảy bạc từ từ bước ra từ hư không.
Trên người cự thú, tỏa ra một luồng khí tức sâu không lường được.
Sắc mặt Ninh Thiên Bình thay đổi nói: “Đây… đây là thú hồn của một con kì lân vảy bạc! Một thú hồn mạnh mẽ!”
Hào quang của Tư Không Tú và những người khác yếu dần đi rất nhiều kể từ khi con cự thú vảy bạc này xuất hiện.
Nhưng, Tư Không Tú lại vô cùng phấn khích và bật cười: “Tiểu tử, là ngươi ép ta đấy! Con kì lân vảy bạc, là thánh thú hộ mệnh của môn phái ta. Nó đã từng là một sự tồn tại mạnh mẽ ở thất giai! Bây giờ ngươi hãy chịu sự tức giận của nó đi!”
Hổ Tâm đứng trước mặt thú hồn kỳ lân vảy bạc này, vậy mà lại đang phát run lên!
Ngay cả Bạch Quang, thì sắc mặt cũng trở nên tái lại, giống như đối mặt với một kẻ địch lớn.
“Chủ nhân, đây… con kì lân vảy bạc này uy lực như vậy, chúng ta không thể ngang hàng với nó được!” Hổ Tâm run rẩy nói.
Diệp Viễn nhìn con thú hồn kia cười nhạt nói: “Thánh thú hộ mệnh? Sự tồn tại mạnh mẽ của thất giai, các ngươi vậy mà đem xóa đi hết nhận thức thú hồn của nó, giam lại ở tông môn, khiến nó vĩnh viễn không thể siêu sinh, ở đây canh giữ bao nhiều đời cho tông môn các ngươi. Loại môn phái như vậy quả là độc ác!”
Vô Trần nhìn một cái là biết được, thú hồn này, chẳng qua chỉ là một bộ phận của bản thể mà thôi.
Rõ ràng, với thực lực của những người trước mặt này, triệu hồi ra được đến loại sức mạnh này đã là cực hạn rồi.
Nhưng, sự thù địch trên người thú hồn này rất nặng, có lẽ nó không hề can tâm tình nguyện bảo vệ tông môn, mà lạ thủ pháp đặc biệt của Ngự Linh tông, đem nó giam cầm lại ở một nơi nào đó, thúc đẩy cho các đệ tử tông môn sử dụng.
Cách này cực kì tàn nhẫn, thú hồn sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Thú hồn thất giai, là một sự tồn tại cường đại được so sánh với thiên tôn, mỗi con đều tồn tại cực kỳ kiêu ngạo, vậy mà lại bị một đám rác rưởi sử dụng.
Đối với thú hồn thất giai, rõ ràng chính là một sự chà đạp nghiêm trọng lên sự tự tôn.
Tư Không Tú cười nhạt nói: “Vậy thì sao? Trong mắt Ngự Linh Tông của bọn ta, hung thú thần thú, chẳng qua chỉ là một nô lệ cho võ giả sử dụng thôi! Bọn chúng, chỉ cần tuân theo mệnh lệnh của bọn ta! Thần thú thất giai thì sao chứ, không phải vẫn chỉ là một con súc sinh hay sao?”
Tư Không Tú không cảm thấy xấu hổ mà còn tự hào.
Thần thú thất giai, tồn tại là một sự kiêu ngạo, trong miệng hắn ta vậy mà lại biến thành súc sinh.
Diệp Viễn nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Vạn vật là do trời chọn, hợp người thì sinh tồn, điều này vốn không có gì để nói cả. Nhưng hành vi của Ngự Linh Tông ngươi quá tàn nhẫn, thương thiên hại lý, còn không bằng súc sinh, đáng chết!”
Tư Không Tú cười nói: “Đáng tiếc rằng ngươi không giết được ta! Ác linh của ngươi quá yếu!”
Diệp Viễn nhếch mép, khinh thường nói: “Thú thần này tuy rằng mạnh, nhưng đáng tiếc rằng ngươi lại quá yếu, thú hồn triệu hồi ra, chẳng qua cũng chỉ là ngũ giai thôi!”
Tư Không Tú cười nói: “Đối phó với ác linh của ngươi cũng đủ rồi! Thánh thú hộ vệ, xé xác tên tiểu tử đó cho ta!”
Một tiếng gầm lớn vang lên, con kì lân vảy bạc dơ móng vuốt khổng lồ đập về Diệp Viễn.
Móng vuốt này đem theo cảnh giới uy lực chấn động linh hồn, cực kỳ mạnh mẽ.
Mặc dù, chỉ mới cấp đầu ngũ giai, nhưng dù sao thì nó cũng từng tồn tại sức mạnh của thất giai.
Sự ép buộc đến từ nơi sâu thẳm của linh hồn, khiến người ta không khỏi run sợ.
Cho dù có là võ giả thiên thần tầng một đỉnh phong, thì dưới móng vuốt này cũng tuyệt đối không có sự may mắn!
Ngược lại, ác linh của Diệp Viễn đã trở nên yếu đi rất nhiều.
“Ha ha ha, chết đi! Thật không biết tự lượng sức!”
Diệp Viễn nhìn cảnh tượng này trên mặt không chút mảy may gì.
Đúng lúc này một hồn lực còn mạnh hơn cả kì lân vảy bạc xuất hiện.
“Điều thứ hai mươi mốt trong Quỷ đạo bách phù, thiên quỷ giáng thế!”
Thân ảnh của ác linh đột nhiên bay lên hơn mười lần, nhấc lên một cái móng vuốt ma quái, đập về phía con kỳ lân vảy bạc.
Bùm!
Sắc mặt của Tư Không Tú thay đổi hẳn, không thể tin được.
Chỉ nhìn thấy thánh thú hộ mệnh mà bọn họ triệu hồi mạnh mẽ như vậy, dưới cú đấm này, đột nhiên tiêu tán!
Ác linh, lúc này so với trước tăng gấp mười lần!
Thánh thú hộ mệnh bị đánh bay, đệ tử của Ngự Linh Tông vô cùng đau đớn, ai nấy đều đầy máu me, cơ thể bị đảo lộn bay ra ngoài.
Tư Không Tú kinh ngạc nhìn cảnh này nói: “Chuyện này… chuyện này không thể nào được! Ác linh này sao có thể mạnh đến như vậy!”