"Thiên Ly tiền bối, Phương Thiên tiền bối, lần này Diệp Viễn rời đi, Thần Vực đành phải làm phiền các ngươi lưu tâm nhiều một chút rồi!" Diệp Viễn hướng về hai người, chắp tay nói.
Rốt cuộc vẫn đến thời khắc ly biệt, rời khỏi quê hương, Diệp Viễn cũng cảm khái vạn phần.
Nơi này có lo lắng, có ràng buộc, bất luận đi tới nơi nào, nơi này vẫn luôn là nhà của hắn.
Đối với nhà, tất nhiên Diệp Viễn hết sức quan tâm chuyện phía sau.
Phương Thiên nói: "Đi đi, chuyện của Thần Vực ngươi cứ yên tâm, có Thiên Ly và ta ở đây, bọn họ không thể nào nhấc nổi sóng lớn đến. Còn có Lục Lâm Phong, vài ngày trước hắn cũng đã tìm tới Tào Vân Chi, chủ động yêu cầu đảm nhiệm vị trí khách khanh trưởng lão của Chấp Pháp Đường."
Diệp Viễn có chút bất ngờ nói: "Không nghĩ tới tên này sẽ làm ra chuyện như vậy."
Đại Diễn Thần Vương xưa nay đều là độc lai độc vãng, ngoại trừ thu nhận một tên đồ đệ ra thì chưa từng gia nhập qua bất kỳ một thế lực nào, đối với chuyện của Thần Vực cũng không hề quan tâm một chút nào.
Diệp Viễn cũng không nghĩ tới, vậy mà hắn lại chủ động yêu cầu gia nhập Chấp Pháp Đường.
Thiên Ly cười nói: "Đó còn không phải là vì thể diện của ngươi hay sao? Hắn là đang đáp lại ân cứu mạng của ngươi đấy!"
Diệp Viễn cười cười, cứ như vậy mà không nói gì thêm.
Có nhiều cường giả trấn áp như vậy, hẳn là Thần Vực sẽ không xuất hiện sóng to gió lớn gì, hắn cũng đã có thể yên tâm rời đi.
"Long Đằng tiền bối, một đường cùng nhau đi tới, đa tạ người đã chăm sóc!"
Diệp Viễn cúi đầu thật sâu với Long Đằng.
Long Đằng vừa là thầy cũng vừa là bạn của Diệp Viễn, có trợ giúp hắn rất lớn.
Lúc trước vì để cho Diệp Viễn trốn thoát, thậm chí Long Đằng còn không tiếc hồn phi phách tán để chống đối với Ca Nặc, Diệp Viễn có thể nào lại không động tâm?
"Đi đi, đi đi. Nhưng mà, nhất định phải bảo trọng đấy!" Long Đằng nước mắt giàn giụa nói.
Diệp Viễn trịnh trọng gật đầu, đi tới trước mặt Bạch Quang.
Hai người bắt tay, ôm chặt lấy nhau.
Giữa huynh đệ với nhau cũng không cần quá nhiều lời.
"Đại ca, huynh cứ yên tâm mà đi, ta sẽ cố gắng tu luyện, chờ ngày nào đó huynh khôi phục Thiên Đạo của Thần Vực thì ta sẽ đi Thông Thiên Giới để tìm huynh!" Bạch Quang nói một cách kiên định.
Diệp Viễn cười ha ha nói: "Huynh đệ tốt! Ta ở Thông Thiên Giới chờ đệ!"
Một bên, Lục Nhi đã sớm khóc bù lu bù loa.
"Thiếu gia, Lục Nhi... không nỡ rời xa người! Hu hu..."
Diệp Viễn ôm Lục Nhi vào lòng, khẽ vuốt tóc của nàng rồi nói: "Lục Nhi ngoan, ngươi cũng cố gắng tu luyện, chờ ngươi đột phá Thần Cảnh, thiếu gia nhất định sẽ đưa ngươi đi Thông Thiên Giới, có được hay không?"
Lục Nhi đẩy Diệp Viễn ra, hai mắt đẫm lệ nói: "Thiếu gia, người nói chuyện phải giữ lời!"
Diệp Viễn cười nói: "Thiếu gia đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa?"
Lục Nhi nín khóc, mỉm cười nói: "Ta biết thiếu gia là tốt nhất! Thiếu gia yên tâm, Lục Nhi nhất định sẽ cố gắng tu luyện, tranh thủ đột phá Thần Cảnh sớm một chút!"
Nguyệt Mộng Ly vẫn làm một bộ dáng hờ hững, giống như không có chuyện gì có thể khiến cho nàng thay đổi sắc mặt.
Chỉ là trong ánh mắt kia lại hiện lên một tia đau thương cùng lưu luyến, làm cách nào cũng không thể che giấu nổi.
Diệp Viễn thở dài, nói: "Ly Nhi, muội cũng như thế."
Vẻ mặt Ly Nhi buồn bã, gật đầu khẽ ừ một tiếng.
Nhìn ánh mắt của Ly Nhi, Diệp Viễn trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhưng lại không biết nói gì.
Diệp Viễn biết, nếu như nhất định phải phân cao thấp thì trong số những người này, người không nỡ rời xa hắn nhất chính là Ly Nhi.
Nhưng mà nàng vì không muốn khiến cho mình lo lắng, cho nên quật cường nhịn xuống.
Nữ tử này, thật sự không có gì để soi mói.
Diệp Viễn há miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng lại không nói ra được.
Lúc này, mọi ngôn ngữ đều thành trống rỗng.
Lần này đi, khó đoán được sống chết, phúc họa cũng không biết.
Đó là một thế giới hoàn toàn xa lạ. Bọn họ không biết, Diệp Viễn cũng đồng dạng không biết.
Giống như lúc trước tiến vào Thần Vẫn Sơn Mạch vậy, Diệp Viễn thực sự không thể cho bọn họ một lời cam kết nào.
"Ta phải đi rồi!"
Diệp Viễn đành lòng tàn nhẫn, lập tức xoay người bay về phía cánh cửa tỏa giới kia.
Ly Nhi cũng không nhịn được nước mắt nữa, cứ tràn mi mà ra, nàng quay về bóng lưng của Diệp Viễn hô lớn: "Viễn Ca, Ly Nhi sẽ đi tìm huynh! Huynh nhất định phải cố gắng bảo trọng!"
Diệp Viễn sững người, nhưng cắn răng một cái, không quay đầu lại, cuối cùng thân hình khuất sau cánh cửa tỏa giới.
Hắn sợ, sợ rằng chính mình không có dũng khí để rời đi.
Thời điểm thân hình Diệp Viễn biến mất trong tầm mắt, cả người Ly Nhi giống như bị lấy sạch khí lực, mềm nhũn ngã xuống.
Lục Nhi cả kinh, vội vàng đỡ lấy nàng, cũng khóc lóc kể lể: "Ly Nhi tỷ tỷ, tỷ phải chịu đựng! Thiếu gia... thiếu gia nhất định sẽ không có chuyện gì!"
Nước mắt Ly Nhi lại giống như xả đập hồng thủy, ướt nhẹp hết cả một dung nhan tuyệt mỹ.
"Ta biết... ta biết! Nhất định sẽ không có chuyện gì!" Ly Nhi nghẹn giọng nói.
Hai tỷ muội ôm đầu khóc rống, mọi người đứng một bên nhìn thấy cảnh này đều không nhịn được mà rơi lệ lã chã.
Điều bọn họ có thể làm, chỉ có thể là cầu khẩn, cầu cho Diệp Viễn có thể vượt qua khỏi không gian loạn lưu.
...
Trước mặt Diệp Viễn là không gian hoàn toàn u ám, không có phương hướng, không có âm thanh.
Có, cũng chỉ là sóng năng lượng cuồng bạo.
Diệp Viễn đã nghe Côn Ngô nói qua, không gian loạn lưu này thật ra chính là một vùng biển không gian, do vô số mảnh vỡ không gian chắp vá mà thành.
Sự ma sát và phun trào giữa các mảnh vỡ không gian sẽ sinh ra năng lượng cực kỳ cuồng bạo có thể quét sạch mọi thứ trong biển không gian.
Đương nhiên, loại năng lượng này có mạnh có yếu.
Mạnh, chính là ngay cả cường giả Thần Quân Cảnh cũng sẽ bị tiêu diệt.
Yếu, thì cường giả Động Huyền Thần Cảnh cũng sẽ cửu tử nhất sinh.
Hiện tại Diệp Viễn chỉ vừa vượt qua cánh cửa tỏa giới, không gian loạn lưu vẫn chưa thật sự rất mãnh liệt.
Càng thâm nhập vào sâu thì những năng lượng bão táp này sẽ càng ngày càng mạnh.
Đến khi hắn bị xoá sổ.
Muốn an toàn thoát qua không gian loạn lưu, ít nhất cũng phải có thực lực Chân Thần Cảnh!
Vì lẽ đó mà Côn Ngô mới nói, việc Diệp Viễn tiến vào không gian loạn lưu là thập tử vô sinh.
Mười vạn năm trước, đám người kia ỷ vào người đông thế mạnh, liên thủ lại với nhau mới có thêm một chút hi vọng sống.
Côn Ngô còn nói, cho dù bọn họ thật sự có thể vượt qua không gian loạn lưu thì số người còn lại tầm năm người là rất tốt rồi.
Đương nhiên, đây vẫn phỏng đoán một cách lạc quan.
Độ khả thi lớn nhất chính là không còn một ai!
Vì lẽ đó, Diệp Viễn chỉ vừa mới đột phá Thần Cảnh mà đã muốn vượt qua không gian loạn lưu, có thể nói gần như là chuyện viển vông!
Nguy hiểm nhất của không gian loạn lưu này vẫn chưa phải là những năng lượng cuồng bạo kia, mà chính là những mảnh vỡ không gian.
Một khi bị những mảnh vỡ không gian kia đụng phải, cho dù là cường giả Thiên Thần Cảnh thì cũng sẽ bị mảnh vỡ không gian bất định xé tan thành phấn vụn!
Diệp Viễn hít sâu một hơi, thu Kiếm Chi Lãnh Vực lại trong phạm vi một trượng, trên người đồng thời nổi lên hào quang màu vàng đất, vận chuyển Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết, thân hình giống như mũi tên rời cung lập tức phóng ra ngoài!
Sau khi đột phá Thần Cảnh, phòng ngự của Diệp Viễn đã thật sự có thể dùng từ cường hãn để hình dung.
Dùng Thần Cảnh thúc giục ra Kiếm Chi Lãnh Vực cùng Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết, uy lực khác biệt hoàn toàn.
Phải biết rằng, năm đó Quy Khư Thần Cảnh của Tả Tông cũng đều không thể làm gì được Thiên Ly, vì vậy có thể tưởng tượng được sức phòng ngự của môn công pháp này mạnh bao nhiêu.
Tiến vào biển không gian, vô số năng lượng cuồng bạo tập kích từ bốn phương tám hướng.
Diệp Viễn nhỏ bé, chỉ trong nháy mắt đã bị nhấn chìm.
Vào lúc này mới thật sự hiểu được lý do vì sao Côn Ngô lại không coi trọng hắn.