Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khâu Chí lau mồ hôi trên trán, gật đầu nói: “Mệt chết ta rồi, cuối cùng cũng thành đan!”

Nói tới đây, Khâu Chí đẳc ý nhìn Diệp Viễn một cái, cười nói: “Ta nói là ngươi không có cơ hội, thì ngươi chắc chắn không có cơ hội! Giờ thì sao, có thể cuốn xéo đi rồi chứ?”

Diệp Viễn nghe thấy thế vẫn vui vẻ: “Không phải là còn chưa mở lò hay sao? Nào, mở ra nhìn một chút xem, nhìn xem là luyện thành cái thứ đồ chơi gì rồi?”

Mặt Khâu Chí tối sầm lại, vừa rồi hắn phải cực kỳ miễn cưỡng mới hoàn thành được, chắc chắn là phẩm cấp đan dược sẽ không cao.

Nhưng mà ở trước mặt nhiều người như vậy, tự nhiên là hắn không thể thể biểu hiện nỗi sợ.

“Nhìn một chút thì nhìn một chút, để cho ngươi tuyệt vọng đi!”

Nói xong, hắn mở dược đỉnh, mùi thơm lập tức tràn ra.

Bốn người đều đưa đầu tới nhìn, ngay cả Đông chưởng quỹ cũng không nhịn được xích lại gần nhìn một cái.

Vừa nhìn tới, trên mặt Khâu Chí không nén được nữa.

Đan dược đúng là đã được luyện thành, nhưng căn bản chỉ là loại tàn thứ phẩm, không được xếp vào phẩm cấp nào hết.

Vẻ mặt Khâu Chí đau khổ nói với Đông chưởng quỹ: “Đông chưởng quỹ, ngài xem…”

Đông chưởng quỹ cũng có chút thất vọng, nhưng mà hắn cũng biết độ khó luyện chế loại đan dược này lớn cỡ nào. Khâu Chí có thể luyện chế thành công, cũng đã tương đối khá rồi.

Đỏng chưởng quỹ thở dài nói: “Đã không có thời gian, ngươi đi.”

Khâu Chí nghe vậy thì mừng như điên, có thể gia nhập Tiêu gia, nửa đời sau của hắn đã không cần lo nữa.

Phải biết, luyện dược sư là một loại chức nghiệp kiếm tiền, song song với đó thì cũng là một loại chức nghiệp đốt tiền. Sau lưng không có thế lực lớn chống đỡ, là rất khó có thể có tiến bộ.

Khâu Chí có thể tu luyện tới cảnh giới đại Đan sư cao cấp, đã là cực hạn của hắn rồi. Tiếp đó, nhất định là hắn phải tìm được một chỗ dựa, bằng không đời này cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.

“Từ từ đã!” Đúng lúc này, một giọng nói êm tai truyền tới.

Tiêu Như Yên lên tiếng!

Màn che bị vén lên, một nữ tử che mặt uyển chuyển đi ra.

Mặc dù có lụa mỏng che mặt, nhưng dáng người kiều mị thướt tha của nàng thì lại không che dấu được, làm cho bốn người kia cảm thấy thần hồn điên đảo một trận.

Bốn người không dám thất lề, lập tức vội vàng thi lễ nói: “Bái kiến Như Yên tiểu thư!”

Tiêu Như Yên khẽ xoa cằm, lại nói ra: “Các vị cũng biết, lần đại hội đấu đan này cực kỳ quan trọng đối với Tiêu gia ta. Mặc dù vị Khâu Chí này luyện chế được Ngọc Long Tĩnh Tâm Đan, nhưng chỉ là tàn thứ phẩm, chưa thế xếp vào phẩm cấp nào. Mặc dù thực lực không tệ, nhưng cũng không thể thắng được Đồng gia.”

Trong giọng nói của Tiêu Như Yên lộ ra một chút phiền muộn.

Thật ra chuyện tìm khách khanh từ bên ngoài tới, là không có biện pháp nào nữa. Luyện dược sư tài giỏi đã sớm bị các thế lực lớn phân chia hết, còn lại đều là mấy người có trình độ không tốt lắm.

Trong số đó thì bốn người trước mắt này, cũng được tính là nhập lưu rồi.

Khâu Chí nghe vậy giống như bị giẫm phải gai, mặt đầy không cam lòng nói: “Nhưng vừa rồi rõ ràng là Đông chưởng quỹ nói chỉ cần luyện chế thành công là được mà! Sao các người có thể nói mà không giữ lời?”

“Phốc xuy!” Một tiếng cười không hài hòa cắt đứt lời nói của Khâu Chí vang lên, chính là từ Diệp Viễn.

Khâu Chí giận không dám trút lên đầu Tiêu Như Yên, nhưng lại không có nghĩa là hắn không dám trút lên Diệp Viễn, lập tức giận dữ nói: “Tiểu tử thối, ngươi cười cái gì?”

Diệp Viễn cười ha ha một tiếng nói: “Xin lỗi, không nhịn được. Nếu như đây cũng coi như là luyện chế thành công, luyện dược sư không khỏi cũng quá dễ àm rồi.

“Hừ! Đứng nói chuyện không đau eo, có bản lĩnh thì ngươi đến luyện đi! Không phải là vừa rồi ngươi rất phách lối nói ngươi có thể luyện chế sao? Ngươi luyện một cái cho ta nhìn thử xem!” Khâu Chí cười lạnh nói.

Tiêu Như Yên đang tâm phiền ý loạn, hai người này lại cãi vã không dứt để cho nàng càng thêm khó chịu, không khỏi nói: “Đừng ồn ào nữa! Mặc dù hồn lực của hắn không tệ, nhưng nếu muốn luyện chế Ngọc Long Tĩnh Tâm Đan thì căn bản lại là chuyện không thể nào.

Mấy người các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn yên tĩnh một chút!”

Lời nói này, tất nhiên Diệp Viễn không nghe theo: “Chẳng lẽ Như Yên cô nương cũng giống như đám dong chi tục phấn kia, nhìn mặt mà bắt hình dong sao?”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người nghe xong đều toát mồ hôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK