Mạnh, đến hắn cũng cảm thấy vô cùng vướng chân vướng tay.
Mặc dù Kiếm Không Minh lợi hại, nhưng hắn cũng chỉ có thể xuất ra một kiếm.
Không phải vạn bất đắc dĩ, đương nhiên hắn sẽ không dùng một chiêu này.
Chỉ là những thứ này, Chu Úc cũng không biết.
Diệp Viễn không nói lời nào, đương nhiên Phong Tiếu Thiên cũng không dám nói lung tung.
Nghe lời nói của Diệp Viễn, gương mặt Chu Úc trầm xuống, lạnh lùng nói: “Xem ra, vẫn là có người không biết tốt xấu! Cũng được, nếu như lực uy hiếp đã không đủ vậy thì thêm một lần nữa!
Hiển nhiên Chu Úc là loại người quả quyết sát phạt, nói động thủ là động thủ, trực tiếp hóa thành một đạo tàn ảnh lao tới.
“Sinh Tử Ấn!”
Diệp Viễn đã sớm có chuẩn bị, đột nhiên đánh ra một chiêu Sinh Tử Ấn, đối đấu với một gậy kinh thiên của Chu Úc.
Oanh!
Hai người đều lui mấy chục bước, mới miễn cưỡng ổn định được thân hình.
Sắc mặt Chu Úc đại biến, hắn không ngờ được một Chân Thần tầng hai nho nhỏ lại đỡ được một đòn của mình!
Vừa rồi, một gậy của hắn có thể đánh chết một Chân Thần tàng bốn đó!
“Tiểu tử này, tại sao lại mạnh như vậy?” Trong lòng Chu Úc thất kinh.
Người khác nhao nhao biến sắc, bọn họ cho rằng bị một gậy này đánh trúng, Diệp Viễn nhất định sẽ bị đánh thành thịt vụn.
Nhưng ai ngờ được, Diệp Viễn lại bình an vô sự!
Đương nhiên, bọn họ cũng không cho rằng Chu Úc chỉ có một chút thực lực ấy, một gậy này, khẳng định hắn có giữ lại.
Nhưng mà cho dù có giữ lại, cũng không phải là Chân Thần tầng bốn bình thường có thể chịu được.
Bây giờ, thế mà lại bị một Chân Thần tầng hai nhẹ nhàng phá giải.
Rốt cuộc bọn họ cũng hiểu, vì sao Phong Tiếu Thiên khắp nơi đều cẩn thận.
Sắc mặt Chu Úc vô cùng khó coi, vốn dĩ hắn định giết người lập uy, ai biết được đụng phải tảng đá, lại có thể dễ dàng đỡ được một gậy của hắn.
“Tiểu tử, ngươi giỏi lắm! Nếu ngươi đã muốn ở chỗ này đợi, vậy thì cứ từ từ mà chờ đi. Đợi chúng ta lấy được Đế Cốt, xem ngươi lấy cái gì để cuồng vọng!” Chu Úc lạnh lùng nói.
Diệp Viễn cười cười, nói: “Xin cứ tự nhiên.”
Chu Úc hừ lạnh một tiếng, quay đầu về phía Phong Tiếu Thiên, hỏi: “Ngươi, có đi không?”
Phong Tiếu Thiên biến sắc, không khỏi nhìn về phía Diệp Viễn, lại phát hiện Diệp Viễn đã đi sang một bên.
Hiển nhiên Chu Úc đã nhìn ra, hắn và Diệp Viễn không phải là cùng một đội.
“Ta… ta đi!” Phong Tiếu Thiên cắn răng nói.
Hắn lớn như vậy rồi, còn chưa bao giờ chịu uất ức như thế.
Hắn thật sự sợ, hắn sợ Chu Úc một gậy đập nát đầu hắn.
Đây chính là Thiên Tôn Linh Bảo đó!
Thứ này ở trên tay Chu Úc, có uy lực nhiều hơn gấp mấy lần so với ở trên tay Diệp Viễn.
Dù sao, cảnh giới của Chu Úc, so với Diệp Viễn cũng cao hơn hẳn hai tầng cảnh giới nhỏ.
“Hừ, coi như ngươi thức thời!” Chu Úc hừ lạnh nói.
Cứ như vậy, Chu Úc đưa theo bốn, năm mươi người, trực tiếp lao vào bên trong đại quân Cốt Ma.
Tống Ngọc nhìn đám người kia, vẻ mặt cười lạnh nói: “Một đám không biết sống chết, cho rằng có được một chút cơ duyên thì đã vô địch rồi. Xem bọn họ, đến chết cũng không biết chết như thế nào. Thật sự cho rằng, Đế Cốt dễ lấy như thế?”
Diệp Viễn cười nói: “Không cưỡng cầu được, tùy bọn họ đi thôi. Vừa hay nhân cơ hội này, chúng ta luyện hóa một chút di cốt Thiên Tôn, ít nhiều cũng tăng thêm được chút thực lực.”
Trước đó quá nhiều người, bọn họ cũng không tiện lấy di cốt Thiên Tôn ra luyện hóa.