Hơn nữa trong đó hư ảnh của Thanh Long là rõ ràng nhất!
Tứ tượng là linh vật của thiên địa.
Diệp Viễn luyện chế đan dược lại cỏ thể ngưng tụ được hư ảnh của tứ tượng, chứng tỏ giữa hắn và thiên địa đã xảy ra cộng hưởng.
Cả Tiêu Như Yên và Nhậm Đông đều không phải hạng xoàng xĩnh, đương nhiên bọn họ biết có thể ngưng tụ ra được hư ảnh của tứ tượng thì cảnh giới phải cao thâm ra sao!
Tứ Tượng Tụ Linh Thuật được đặt theo tên tứ tượng, nhưng cả Thần Vực cũng không có mấy người có thể ngưng tụ được hư ảnh của tứ tượng.
Đúng lúc này, Diệp Viễn đột nhiên lấy ra Huyền Thuỷ Kỳ!
“Huyền Linh cửu Khiếu Trận, thành!”
Hai tay Diệp Viễn lúc này giống như Chức Nữ, khéo léo vô cùng!
Thử nghĩ mà xem, có thể khắc trận pháp trên viên đan dược nhỏ như vậy, thì phải cần tới đôi bàn tay khéo léo tới mức nào?
Cả Tiêu Như Yên và Nhậm Đông sớm đã nhìn tới ngây người ra, lần luyện đan này của Diệp Viễn đã lần nữa mở rộng tầm hiểu biết của bọn hắn về luyện đan!
Lúc này cả hai người bọn họ đều có chung suy nghĩ: hoá ra luyện đan còn có thể luyện như vậy!
“Tứ tượng tụ, đan dược thành! Ngưng cho ta!”
Diệp Viễn hô một tiếng, hư ảnh của tứ tượng cũng khẽ gầm lên, sau đó dần tiến vào trong Ngũ Uẩn Cổ Linh Yêu Đan!
Cuối cùng bụi đã lắng xuống.
Giống như lần vượt cấp luyện chế đan dược trước kia, lúc này Diệp Viễn đã sắp rơi vào tình trạng hư thoát, cho nên phải nhanh chóng ăn đan dược đã được chuẩn bị từ trước rồi bắt đầu điều chỉnh nhịp thở.
Hai người Tiêu Như Yên và Nhậm Đông đứng ngây ra nhìn, mất một lúc sau mới định thần lại.
Cảnh tượng ngưng đan của Diệp Viễn đã tác động quá mạnh tới bọn họ!
Với thân phận của Tiêu Như Yên và Nhậm Đông, đương nhiên đều đã được chứng kiến cường giả Đan Hoàng luyện đan. Nhất là Nhậm Đông, từ nhỏ hắn đã ở bên cạnh Nhậm Tinh Thuần, mà Nhậm Tinh Thuần lại là cường giả Đan Hoàng đỉnh phong!
Thế nhưng bọn họ chưa từng được thấy lần luyện đan nào có động tĩnh lớn như vậy.
Hư ảnh của tứ tượng dần tiến vào trong đan dược, như vậy chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ, viên đan dược này đã nhận được sự đồng ý của thiên đạo! Nghĩa là giữa Diệp Viễn và thiên địa đã cùng cộng hưởng!
Đan dược như vậy, sẽ có phẩm cấp như thế nào?
“Mau… qua đó xem.” Tiêu Như Yên nuốt khan, nói với Nhậm Đông.
Vẻ mặt Nhậm Đông khao khát, ra sức gật đầu.
Hai người lấy hết can đảm, đi tới bên cạnh Tứ Phương Đỉnh, mở lò lấy đan một cách thành thục.
Khi bọn họ nhìn vào viên đan dược óng ánh long lanh, không chút tạp chất trên đĩa ngọc, bất giác hít một hơi thật sâu.
Siêu phẩm! Thật sự là siêu phẩm!
Luyện dược sư có cảnh giới Đan Vương, lại có thế luyện chế ra được đan dược cấp năm siêu phẩm!
Đúng là trước nay chưa từng có!
Hai người bọn họ cứ thế xoay qua xoay lại viên đan dược, giống như đang ngắm nhìn một kiệt tác nghệ thuật, không quên luôn miệng thán phục.
“Có lĩnh ngộ được gì từ lần luyện chế này hay không?”
Hai người bọn họ đang hận một nỗi không thể đem viên đan dược này tách dỡ, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng của Diệp Viễn, cũng không biết hắn đã điều tiết xong nhịp thở từ lúc nào, lại còn đứng ngay phía sau hai người bọn họ.
Nhậm Đông giật mình, vội vàng đứng thẳng người, gật đâu, suy nghĩ một lát, rồi lại lắc đầu.
“Sư phụ, hình như con đã nắm được một điểm gì đó, nhưng mà… hình như lại chả biết được thứ gì, giống như hoa trong gương, trăng dưới nước, cảm giác rất mơ hồ.” Nhậm Đông thành thật nói.
Diệp Viễn cười cười, rồi nhìn sang Tiêu Như Yên: “Ngươi cũng thế?”
Tiếu Như Yên đỏ mặt, gật đầu.