Đối với bằng hữu, đương nhiên là Diệp Viễn sẽ không đứng nhìn nàng chết đi.
Nhưng mà hắn thấy vô cùng tức giận đối với loại hành vi ngu xuẩn này của Tiêu Như Yên.
Không muốn gả thì có thể đào hôn, có thể bỏ nhà ra đi, có thể giả ngây giả dại. Tại sao phải dùng loại phương thức ngu xuẩn nhất này chứ?
Lúc Diệp Viễn đi tới khuê phòng của Tiêu Như Yên, nơi này đã vô cùng hỗn loạn.
Kỳ thật thiên phú đan đạo của Tiêu Như Yên còn mạnh hơn Tiêu Như Phong, thành tựu sau này nhất định sẽ bất phàm.
Nhưng bây giờ, một đời thiên tài đan đạo, một trong hai mỹ nữ tuyệt thế ở Vương Thành, vậy mà lại hương tiêu ngọc vẫn như thế, chuyện này làm cho không ít người đều thổn thức không thôi.
Lúc Diệp Viễn thấy Tiêu Trường Phong, hốc mắt của hắn hồng hồng, có vẻ như là cũng có chút đau lòng.
Thấy Diệp Viễn, Tiêu Trường Phong hơi ngoài ý muốn, nhưng vẫn tiến lên hành lễ nói: “Gặp qua Cơ công tử!”
Chuyện Thất Hoàng Tử chịu đòn nhận tội hỏm đó, đã làm náo động toàn bộ Vương Thành.
Tất cả mọi người đều biết là Tinh Uyên hoàng giả thu đồ đệ thứ tám, mặt mũi lớn như trời, lại dám để Thất Hoàng Tử chịu đòn nhận tội, quỳ xuống nhận sai!
Mà trong Vương Thành, hiểu rõ Diệp Viễn nhất lại không ai bằng Tiêu gia, trong lòng Tiêu Trường Phong càng kính nế Diệp Viễn không dứt.
Hắn là Đan Vương, nhưng ở trước mặt Tinh Uyên hoàng giả cũng không tính là gì cả.
Sắc mặt của Diệp Viễn lại không có gì tốt, cười lạnh nói: “Ngươi làm phụ thân cũng thật sự là cực phẩm, lại có thể ép con gái của mình đi chết!”
Tiêu Trường Phong buồn bã, nhưng cũng không cãi lại, thở dài nói: “Mặc dù ta làm gia chủ, nhưng cũng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ! Ai biết… ai biết Như Yên nó… lại quyết tuyệt như vậy!”
“Bớt nói nhảm đi, để ta gặp Như Yên thử xem!” Diệp Viên không thèm phí lời với hắn.
Tiêu Trường Phong khẽ gật đầu, nhường đường.
Diệp Viễn như một trận gió xông vào. Trên giường ngọc, Tiêu Như Yên mặc một bộ quần áo màu trắng trang nhã, lẳng lặng mà nằm, giống như là đang ngủ thiếp đi vậy.
Thấy Tiêu Như Yên, cuối cùng Diệp Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm, khí tức của nàng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan!
Chỉ cần chưa dứt hơi, thì Diệp Viễn còn có thể cứu nàng trở về!
“Đều cút ra ngoài cho ta!” Diệp Viễn tiến lên đỡ Tiêu Như Yên dậy, xoay người lại quát lên một tiếng.
Tại chỗ có không ít trưởng lão của Tiêu gia vây quanh, thấy vậy chân mày đều nhíu lại.
“Cơ Thanh, ngươi cho rằng ngươi là ai mà dám hô to gọi nhỏ với chúng ta như vậy?”
“Đúng vậy ! Ngươi đã không còn là khách khanh của Tiêu gia. Chuyện của Tiêu gia ta đến phiên ngươi nhúng tay vào sao?”
“Đặt Như Yên xuống, nếu không chúng ta sẽ không khách khí!”
“Người chết là việc lớn, ngươi còn dám động vào di thể của Như Yên, thật coi Tiêu gia ta không người sao?”
Nhiều trưởng lão của Tiêu gia lập tức không cam lòng ồn ào lên.
Diệp Viễn cười lạnh trong lòng. Hắn biết, ép chết Tiêu Như Yên chính là những tên trướng lão nghiêm trang đạo mạo này của Tiêu gia.
Tiêu Như Yên đã từng ở trước mặt hắn khóc kể qua, những trưởng bối của Tiêu gia này đều khi dễ nàng, coi nàng giống như hàng hóa mà bán ra.
Mặc dù Tiêu Trường Phong cũng không quả quyết, nhưng vẫn rất yêu thương Tiêu Như Yên, không đến nỗi làm ra loại chuyện này.
Nhưng hắn vì chuyện sống còn của Tiêu gia, lại cũng không nói gì nhiều.
Trong lòng Diệp Viễn vô cùng rõ ràng, cho nên mới không cho Tiêu Trường Phong một sắc mặt tốt.
Đương nhiên là Diệp Viễn biết Tiêu Trường Phong khó xử, nhưng theo Diệp Viễn, cho dù ngay ngày mai Tiêu gia không tồn tại được nữa nhưng làm một người phụ thân thì hắn cũng không thể hy sinh hạnh phúc của nữ nhi mình được.
“Tiêu Trường Phong! Nếu như ngươi muốn thấy nữ nhi của ngươi chết đi thế này, vậy hãy đế cho những tên hỗn đản này tiếp tục ồn ào ở đây!” Bên trong giọng nói của Diệp Viễn mang theo tức giận không nói rõ ra được.