Phẩm chất của Huyễn Lung Đỉnh rõ ràng tốt hơn quá nhiều so với Du Long Đỉnh.
Về sau, Du Long Đỉnh nứt tung tóe, Diệp Viễn phải dùng lực khống chế vô cùng mạnh để duy trì nó không tan vỡ.
Trong lúc này, đương nhiên phải tiêu hao không ít tinh lực.
Lúc luyện đan, sau một ly, kém một chút như thế, đương sẽ nhiên ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.
Ngoài ra, Phiêu Vũ Thiên Tôn là thân thể Thiên Tôn, luận thần nguyên hùng hậu, sự cường đại của thần hồn, kinh nghiệm luyện đan, đều hơn quá nhiều so với Diệp Viễn còn trẻ tuổi.
Dưới sự chênh lệch này, Diệp Viễn cũng chỉ thua một chút.
Có thể nói hắn là tuy bại mà vinh!
Đương nhiên, Diệp Viễn cũng không tìm cho mình loại lý do này, thua chính là thua, hắn có thể chấp nhận thất bại này.
Chỗ tốt của trận đấu đan này, đã vượt xa khỏi ý nghĩa thắng thua.
“Đại nhân, nói như thế… Về sao ngài có thể luyện chế được thần đan Hưu Linh?” Thẩm Sướng không nhịn được hỏi.
Diệp Viễn lắc đầu bật cười nói: “Điều này sao có thể? Trận đấu đan này đến về sau, ta và Phiêu Vũ tiền bối sinh ra cộng minh đan đạo, cuối cùng dung hợp tất cả. Ngài ấy lấy đan đạo của ngài ấy tới uẩn dưỡng đan dược của ta, ta lấy đan đạo của ta tới uẩn dưỡng đan dược của ngài ấy, mới có kết quả hiện tại. Để cho chúng ta luyện chế lần nữa, cũng chưa chắc có thể luyện chế ra được thần đan Hưu Linh.”
Mọi người nghe vậy, mới chợt hiểu ra.
Hóa ra, cuối cùng, hai người đúng là hóa thù thành bạn, tương hỗ bổ sung, lúc này mới sáng tạo ra được kỳ tích, luyện chế ra thần đan Hưu Linh.
…
Đảo mắt đã qua một tháng, rốt cuộc Diệp Viễn cũng xuất quan.
Thời gian một tháng này, Diệp Viễn nhiều lần thể nghiệm trận đấu đan kia, thu được lợi ích rất lớn.
Mà trận đấu đan này, cũng sôi sục truyền khắp cả thành.
Có điều dưới ánh mắt của tuyệt đại đa số người, đương nhiên là Diệp Viễn thua Phiêu Vũ Thiên Tôn.
Mặc dù cho thấy thực lực Diệp Viễn cường đại, nhưng mà ở trước mặt đan thần thất tinh như Phiêu Vũ, vẫn là quá non.
Đối với cái này, đương nhiên Diệp Viễn không thèm để ý.
Mục đích hắn tới đại đế đô Kim Hoán đã đạt được, đương nhiên dự định trở lại hoàng thành Thiên Ưng.
“Đại nhân, dựa vào tư chất của ngài, ở lại một tòa hoàng thành, thực sự quá phí nhân tài! Hay là, ngài ở lại Đan Thần Các đi!” Thẩm Sướng nói.
“Ha ha, Thẩm huynh, ngươi cảm thấy Phiêu Vũ tiền bối, có hy vọng ta ở lại không?” Diệp Viễn nhìn Thẩm Sướng, hỏi ngược lại.
Trên mặt Thẩm Sướng hiện lên vẻ nghi ngờ nói: “Đúng vậy, lương tài mỹ ngọc, hẳn là Phiêu Vũ đại nhân sẽ không buông tha mới đúng, nhưng vì sao...”
“Bởi vì ngài ấy biết rõ ra sẽ không ở lại, đương nhiên sẽ không mở miệng.” Diệp Viễn cười nói.
Thẩm Sướng cả kinh, chợt phát hiện chính mình có chút nhiều chuyện.
Phiêu Vũ Thiên Tôn cơ trí bậc nào, đương nhiên hắn biết rõ Diệp Viễn ở lại là một chuyện vô cùng tốt đối với Vạn Bảo Lâu.
Nhưng mà mãi cho đến khi bế quan hắn đều không mở miệng.
Hiển nhiên, Phiêu Vũ Thiên Tôn đã sớm nhìn thấu Diệp Viễn, biết rõ hắn sẽ không ở lại nên cũng không mở miệng nữa.
Vừa mở miệng, tất sẽ bị từ chối, vậy thì cần gì phải thế chứ?
“Thẩm huynh yên tâm, mặc dù ta không ở lại, thì cũng vẫn là trưởng lão Đan Thần Các. Quan hệ của ta và Vạn Bảo Lâu là không vứt đi được!” Diệp Viễn vừa cười vừa nói.
…
Trở lại hoàng thành Thiên Ưng, Diệp Viễn trực tiếp lựa chọn bế quan.
Hắn từ đại đế đô Kim Hoán mang về rất nhiều linh dược, bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu Ngự Hồn Dung Đạo Đan.
Cùng Phiêu Vũ Thiên Tôn đánh một trận, Diệp Viễn càng có lý giải sâu hơn đối với truyền thừa của Thánh Tổ Đại Tế Tư, đối với nhận thức luyện đan cũng càng hiểu sâu hơn.