Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyệt Cơ gật đầu nói: “Cửu Thương Thiên Đế là Tân Thiên Đế của Ma tộc trăm vạn năm trước, năm đó cùng với mấy người Tiên Lâm Thiên Tôn này đều là cường giả Thiên Tôn nóng bỏng tay của Thần vực, đều có hi vọng đột phá cảnh giới Thiên Đế cực cao. Mà trong lúc đó Tiên Lâm Thiên Tôn cùng Cửu Thương Thiên Đế đã trở mặt với nhau từ lâu. Sau đó, Cửu Thương Thiên Đế tìm được một Thiên Đế Đạo Quả ở bên trong một thế giới Thiên Đế, cho nên đột phá cảnh giới Thiên Đế trước.”

Sắc mặt Diệp Viễn chìm xuống, nói: “Là Cửu Thương Thiên Đế giết Tiên Lâm Thiên Tôn? Sau đó phái các ngươi tới nơi này đoạt bảo?”

Nguyệt Cơ cười khổ một tiếng, nói: “Ở trong mắt Thiên Đế bọn ta chỉ là giun dế mà thôi. Bọn ta ngay cả Thần Quân Cảnh cũng chưa tới, làm sao có khả năng đạt đến cấp độ như Cửu Thương Thiên Đế chứ? Hơn nữa, Tiên Lâm Thiên Tôn cũng không phải do Cửu Thương Thiên Đế giết chết, thủ đoạn của hắn thông thiên, ngay cả cường giả Thiên Đế cũng khó giết được! Cửu Thương Thiên Đế chỉ làm hắn bị thương nặng, còn ai giết hắn thì ta không biết rồi.”

Từ trong lời nói của Nguyệt Cơ, Diệp Viễn cũng bắt đầu có ấn tượng đối với Thông Thiên Giới.

Thông Thiên Giới, tương tự như một thế giới tràn ngập sự giết chóc cùng đấu tranh, thậm chí có khả năng còn tàn khốc hơn so với Tiên Lâm Vực.

Diệp Viễn còn hoài nghi rằng, bởi vì Tiên Lâm Thiên Tôn có thương thế quá nặng cho nên bị một số kẻ đạo chích mơ ước bảo vật giết chết.

Chỉ là, việc đó không có liên quan gì nhiều đến Diệp Viễn.

Diệp Viễn biết về Tiên Lâm Thiên Tôn rất ít, không thể nói là yêu hận.

Tiên Lâm Vực lựa chọn chính mình, chỉ là vì một loại bản năng tự bảo vệ của Thiên Đạo, nó cho rằng mình có khả năng để làm lãnh đạo mà thôi.

Nói trắng ra thì chính là một loại lợi dụng lẫn nhau.

Mà chính mình cũng không hề phụ sự kỳ vọng của Thiên Đạo, đạt được thành tựu cảnh giới như bây giờ.

Loại truyền thừa này không giống với truyền thừa của Long Đằng, Diệp Viễn cũng không có nghĩa vụ phải đi báo thù giúp hắn.

Thế nhưng Ca Nặc cùng Nguyệt Cơ là do Cửu Thương Thiên Đế phái tới, vậy thì không giống nhau nữa.

Đừng nói hắn là Cửu Thương Thiên Đế, cho dù hắn có là chín tên Đạo Tổ cuồng vọng thì Diệp Viễn cũng sẽ tru diệt!

Chỉ là với bây giờ xem ra thì hi vọng rất xa vời mà thôi.

Diệp Viễn không nói gì, chờ Nguyệt Cơ tiếp tục nói.

“Cửu Thương Thiên Đế vẫn luôn thèm nhỏ dãi Trấn Hồn Châu của Tiên Lâm Thiên Tôn, muốn chiếm làm của riêng cho nên mới phái ta cùng Ca Nặc tìm kiếm Tiên Lâm Vực. Kết quả, quả nhiên đã bị chúng ta tìm thấy rồi!” Nguyệt Cơ nói.

Ánh mắt Diệp Viễn sáng lên nói: “Cửu Thương Thiên Đế đã đến cấp độ cảnh giới Thiên Đế rồi, tại sao vẫn còn phải thèm nhỏ dãi một cái Thiên Tôn Linh Bảo?”

Nguyệt Cơ cười khổ nói: "Thiên Đế Linh Bảo ít ỏi, có thể dùng từ hiếm thấy để hình dung! Mà trong số Thiên Tôn Linh Bảo, có thể nói Trấn Hồn Châu là thứ áp đảo quần hùng! Bởi vì Tiên Lâm Thiên Tôn có cái Thiên Tôn Linh Bảo này cho nên vẫn luôn đè lên Cửu Thương Thiên Đế, chỉ là không nghĩ tới vận may của Cửu Thương Thiên Đế lại tốt hơn so với Tiên Lâm Thiên Tôn. Cuối cùng, lại là hắn đột phá trước."

Diệp Viễn gật gù, rốt cuộc cũng có thể hiểu rõ đại khái việc Ma tộc xâm lấn.

“Cửu Thương Thiên Đế sao? Một ngày nào đó, ta muốn cho ngươi biết, kiến càng cũng có thể đốn thụ!”

Ánh mắt Diệp Viễn sắc bén, sát ý hừng hực.

Nhìn thấy tình cảnh này, Nguyệt Cơ không khỏi sững sờ.

Loại mạnh miệng như thế mà vị trước mắt này cũng dám nói.

Thiên Đế chính là tồn tại mạnh nhất Thông Thiên Giới, cho dù Cửu Thương Thiên Đế chỉ mới lên chức một trăm vạn năm thì cũng không phải một tên giun dế ở thế giới Thiên Tôn có thể chống đối.

...

Đại chiến đã đình chỉ, nhưng Thần Vực vẫn còn.

Toàn thể khu vực của nhân loại đã bị trận đại chiến này phá hủy hoàn toàn.

Hình mẫu trước kia của Nhân tộc đã bị đánh vỡ một cách triệt để.

Vô số võ giả Nhân tộc bị Ca Nặc biến thành ma nô, sau đó bị một đòn kia của Diệp Viễn hủy diệt toàn bộ.

Những Nhân tộc còn lại trở về khu vực của Nhân tộc một lần nữa, tất yếu phải trải qua một đoạn thời gian thanh tẩy rất lâu.

Nhưng mà, những điều này đều không phải việc Diệp Viễn quan tâm.

Nhân tộc có một điều đặc biệt là Pháp Tắc sinh tồn, sau một quãng thời gian thì nhất định bọn họ sẽ thành lập trật tự mới.

Thời điểm Diệp Viễn trở lại Long tộc, Phương Thiên dẫn đầu mọi người lập tức xông tới.

Trước tiên, tất nhiên là bọn họ hỏi thăm tình huống của Mộ Linh Tuyết.

Diệp Viễn lắc đầu nói: “Linh Tuyết tạm thời không có chuyện gì, chỉ là tình huống của nàng thật sự không tốt.tiền bối, ta trở về đây là để nói cho mọi người biết, ta phải rời khỏi đây rồi! Đằng huynh, chuyện của Thần Vực sau này đành phải phiền đến huynh rồi.”

Diệp Viễn khiến cho mọi người cả kinh.

Mặt Phương Thiên biến sắc, nói: “Quả nhiên là ngươi muốn đi ngoại giới sao?”

Diệp Viễn lộ ra vẻ ngoài ý muốn, chợt cười nói: “Xem ra tiền bối đã đoán được rồi! Chúng ta ở thế giới này cùng lắm cũng chỉ là một tiểu thế giới do cường giả võ đạo mở ra mà thôi, có tên là Tiên Lâm Vực! Bên ngoài vẫn còn có thế giới rộng lớn hơn! Muốn cứu Linh Tuyết, chỉ có thể đi nơi đó!”

Mặc dù Phương Thiên đã đoán được, thế nhưng khi nghe thấy Diệp Viễn nói ra, hắn vẫn có một sự chấn động không tên.

“Diệp Viễn, đến tột cùng cảnh giới hiện tại của ngươi là gì? Dường như Thần Cảnh cũng không mạnh được như ngươi!” Phương Thiên hít sâu một hơi, nói.

Những người khác nghe xong lời này, cũng không khỏi dựng thẳng lỗ tai lên lắng nghe.

Đây là vấn đề mà tất cả mấy người bọn họ đều quan tâm!

Diệp Viễn cười nói: “Ta hiện tại xác thực là Động Huyền Thần Cảnh sơ kỳ, chỉ là tình huống của ta có chút đặc thù. Nếu như thật sự phải nói thì miễn cưỡng xem như là người khống chế một nửa Tiên Lâm Vực này đi.”

“Hít...”

Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, người khống chế này cũng không khó lý giải.

Nói cách khác, Diệp Viễn chân chính là Thần của Tiên Lâm Vực!

Là Thần vượt lên trên cả chúng sinh!

Hồi tưởng lại chặng đường Diệp Viễn đã trải qua, tất cả mọi người có cảm giác như đang nằm mơ.

"Vậy... chúng ta còn có hi vọng đột phá Thần Cảnh không?” Đằng Quân có chút lo sợ hỏi.

Cái vấn đề này cũng là vấn đề mà tất cả mọi người quan tâm nhất.

Nếu Diệp Viễn đột phá thần đạo, vậy thì bọn họ... có thể đột phá Thần Cảnh hay không?

Diệp Viễn lại lắc đầu nói: “Ta dùng đan đạo xúc động Thiên Đạo, bù đắp Thiên Đạo của Động Huyền Thần Cảnh sơ kỳ ở trong cơ thể, do đó mà được Thiên Đạo tán thành, các ngươi thì lại không cách nào phục chế.”

Nghe xong câu trả lời chắc chắn như vậy của Diệp Viễn, trên mặt tất cả mọi người đều không tự chủ được mà lộ ra vẻ thất vọng.

Diệp Viễn cười cợt, lại nói: "Nhưng mà mọi người yên tâm, đây chỉ là tạm thời! Chỉ cần ta có thể đến được ngoại giới, tương lai thực lực tăng lên rồi thì tất nhiên sẽ có biện pháp khiến cho Thiên Đạo của Tiên Lâm Vực tăng lên lần nữa! Đến thời điểm đó, tất cả mọi người cũng sẽ được đột phá Thần Cảnh!”

Một câu nói này làm cho tất cả mọi người mừng rỡ không thôi.

Chỉ là sắc mặt của Phương Thiên có chút không tự nhiên, hắn nghe ra ý tứ trong lời nói của Diệp Viễn.

Mọi người tản đi, trong đại sảnh chỉ còn lại Phương Thiên cùng Diệp Viễn.

Phương Thiên nói: “Diệp Viễn, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, lần này đi ngoại giới, có phải sẽ không thuận lợi như vậy đúng không?”

Diệp Viễn cười cười, hắn biết không thể che giấu nổi Phương Thiên cho nên nói ra chuyện không gian loạn lưu một cách đơn giản, bao gồm cả bí ẩn cường giả thần đạo biến mất vào mười vạn năm trước.

Phương Thiên nghe thấy thì hoảng sợ một trận, bây giờ mới biết không gian loạn lưu kia có hung hiểm cỡ nào.

“Không được! Ngươi nhất định không thể đi! Mười vạn năm trước, cường giả Thần Cảnh ít nhất cũng có một trăm người, cả đoàn người bọn họ tiến vào không gian loạn lưu cũng là cửu tử nhất sinh! Một mình ngươi thì làm sao có khả năng vượt qua không gian loạn lưu?” Phương Thiên trầm giọng nói.

Diệp Viễn thở dài nói: “Tiền bối, chủ ý ta đã định, người không cần phải khuyên nữa! Linh Tuyết vì ta mà hiến tế thần hồn, làm sao ta có thể trơ mắt nhìn nàng chết đi? Đừng nói là cửu tử nhất sinh, cho dù có là thập tử vô sinh thì ta cũng muốn xông vào một lần!”

Nhìn thấy thái độ của Diệp Viễn, Phương Thiên biết rằng mình đã không thể khuyên được, liền thở dài nói: “Ngươi là một đứa trẻ tốt, biết trọng tình trọng nghĩa! Thôi vậy, lần này ngươi đi, nhất định phải cẩn thận!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK