Lúc này Chúc Thiên mới bừng tỉnh đại ngộ, hưng phấn nói: “Hóa ra Lê Dương đã chết rồi, ha ha, từ bây giờ ta đã là người đứng đầu trong lớp người trẻ tuổi của bộ tộc Đằng Vân rồi!”
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Chúc Vân không để ý đến hắn mà nói với Chúc Sơn: “Triệu tập tất cả người của chúng ta lại, giờ tý đêm nay lặng lẽ lẻn vào phủ đệ của tộc trưởng, làm tan rã triệt để thế lực của Lê Đằng.”
“Vâng!” Chúc Sơn nhận mệnh rồi đi.
Lúc nửa đêm, một đám cao thủ lặng lẽ lẻn vào phủ đệ của tộc trưởng.
Chúc Vân và Lê Đằng hai người cùng lập lên bộ lạc Đằng Vân, Chúc Vân đối với phủ đệ tộc trưởng có lẽ còn quen thuộc hơn chính nhà mình.
Về võ lực, Chúc Vân và Lê Đằng hai người không hơn kém nhiều, đều là Hóa Hải tầng chín đỉnh phong.
Nhưng đêm nay Chúc Vân còn mang theo mấy cao thủ, chỉ riêng Hóa Hải Cảnh đã có bốn người!
Lấy năm địch một, lại tập kích bất ngờ, Chúc Vân hắn không thể thua được.
Chỉ cần bắt được Lê Đằng, bộ tộc Đằng Vân tự khắc sẽ rơi vào tay hắn.
Một đám người lặng lẽ tiến vào trong sân, bắt đầu lặng lẽ mò đến nơi ở của Lê Đằng.
Nhưng bọn hắn càng đi vào lại càng phát hiện có gì đó không đúng.
Chúc Vân phát hiện bọn họ đã đi rất lâu rồi, sao vẫn cách chỗ ở của Lê Đằng xa như vậy.
Chúc Vân quay đầu một cái, không khỏi kinh ngạc sợ hãi, những người hắn mang theo toàn bộ không thấy đâu cả.
“Không hay rồi, trúng kế rồi!” Chúc Vân thầm hô hỏng bét.
Mà đúng ngay lúc này, phủ đệ của tộc trưởng bỗng nhiên đèn đuốc sáng trưng, một đám người xuất hiện trước mặt hắn.
“Phó tộc trưởng đại nhân, đêm khuya không ở nhà ngủ, còn lang thang đến nơi này làm gì?” Diệp Viễn cười híp mắt nhìn Chúc Vân nói.
Sắc mặt Chúc Vân trầm xuống, nhìn thấy từng khuôn mặt quen thuộc.
Lê Đằng, Lê Hồng, Lê Mẫn… đương nhiên còn có cả Diệp Viễn.
Khi tầm mắt của hắn rơi lên người Lê Dương, thì không khỏi ngấn ra! Tên tiểu tử Cơ Thanh đó thật sự đã chữa khỏi cho Lê Dương rồi!
Cũng không biết Diệp Viễn vô tình hay cố ý, lại đứng ở phía trước nhất, kéo giãn một khoảng cách nhất định với những người khác.
Vốn Chúc Vân đã tuyệt vọng nhìn thấy vậy trong lòng lại âm thầm vui mừng.
“Tìm chết!”
Chúc Vân đột nhiên bạo phát, phi tới bóp lấy yết hầu của Diệp Viễn, hắn muốn khống chế Diệp Viễn làm con tin!
Thế nhưng đợi đến khi hắn đến trước mặt Diệp Viễn, nhất thời cảm thấy không ổn. Dường như Diệp Viễn không nhìn thấy hắn, cứ đứng đó không tránh không né.
Mắt Chúc Vân hoa lên, trực tiếp xuyên qua thân thể của Diệp Viễn, không khỏi kinh ngạc.
“Phó tộc trưởng đại nhân đúng là gặp nguy không loạn, vẫn còn muốn bẳt ta làm con tin. Nhưng mà… ngươi không có cơ hội đó đâu.” Diệp Viễn vẫn đứng tại chỗ cũ ý cười châm biếm nhẹ nhàng nhìn Chúc Vân.
Đại trận mà Diệp Viễn tốn mất một ngày để bố trí, sao có thể để Chúc Vân phá giải dễ dàng được.
Có thể khiến Diệp Viễn mất cả một ngày đế bố trí, uy lực của đại trận này không cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng được.
Trận pháp này không phải trận pháp bình thường, mà là trận pháp thoát thai từ Tu La Mê Huyễn Trận của Lục Lâm Phong.
Diệp Viễn gọi nó là Tiểu Mê Huyễn Trận!
Tên gọi nghe thì rất bình thường, nhưng lại có uy lực vô cùng đáng sợ!
Tu La Mê Huyễn Trận hoàn toàn là Huyễn Sát Trận, đừng nói là cường giả Hóa Hải Cảnh cho dù là Phong Hoàng của Cuồng Phong giới, cường giả Vô Lượng cảnh tiến vào cũng chỉ có chết không thể sống!
Nếu năm đó tông chủ của Đại Diễn Chân Tông lĩnh ngộ được trận pháp này, căn bản là không cần phải hy sinh toàn tông để bảo vệ Vô Biên giới, trực tiếp dùng đạl trận này để chôn giết Phong Hoàng của Cuồng Phong giới là được rồi!