Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Người này đang làm gì vậy? Lưng mang một bó cành mận gai là để làm gì chứ, có bệnh à? Mang cành gai trên lưng như vậy, lại còn để gai đâm sâu vào da thịt tới ba phân, nỗi đau này chẳng khác nào chịu ngàn dao cứa vào!”

Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.

“Xuỵt… ngươi muốn chết hả? Đó là Thất Hoàng Tử điện hạ! Hắn làm như vậy gọi là chịu đòn nhận tội, Thất Hoàng Tử điện hạ làm như vậy mà muốn đi nhận lỗi đó!”

“Hả? Không phải chứ, đó lại là Thất Hoàng Tử điện hạ sao? Trời ạ, ai mà lại có thể khiến Thất Hoàng Tử điện hạ chịu nhận tội như vậy? Hắn không muốn Sống nữa rồi à?

“Ha ha, chuyện này ai mà biết được? Thất hoàng tử có khả năng là người kế vị của Phong Hoàng đại nhân, người có thể khiến hắn làm ra chuyện như thế này đương nhiên phải là người vô cùng lợi hại! Nhìn hướng đi của hắn, có lẽ là tới Tê Hà Sơn, cũng chỉ có vị đại nhân ở đó, mới có tư cách để Thất Hoàng Tử điện hạ làm ra hành động nhận tội thế này.”

“Ngươi nói là… Tinh Uyên hoàng giả sao? Rốt cuộc Thất Hoàng Tử điện hạ đã gây ra chuyện gì chọc giận vị đại nhân đó vậy?”

“Ha ha, đây không phải là chuyện mà cả ta và ngươi có thế biết được.”

Người xung quanh hắn ngày một đông lên, lúc này phía sau Triệu Thừa Càn đã có cả một đội quân.

Nhưng mọi người cũng biết sự lợi hại của vị Thất Hoàng Tử này, cho nên không ai dám tới quá gần.

Còn Triệu Thừa Càn cũng không để ý tới xung quanh, mà chỉ chuyên tâm đi từng bước về phía Tê Hà Sơn.

Đợi tới khi hắn bước tới chân núi, dòng người phía sau hắn đã đông tới mức không nhìn thấy điếm dừng.

“Cơ Thanh, ta là Triệu Thừa Càn, hôm nay tới đây nhận lỗi với ngươi!”

Triệu Thừa Càn nói rõ từng chữ một, sau đó lập tức quỳ xuống!

Lời này nói ra, hắn đã dùng tới cả nguyên lực, khắp Tê Hà Sơn đều có thể nghe rõ.

Còn những người đứng ở phía sau hắn, ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên!

Đường đường là Thất Hoàng Tử điện hạ, vậy mà lại quỳ xuống!

“Cơ Thanh là ai? Chưa từng nghe qua trong Vương Thành chúng ta có người nào tên như vậy!”

“Ta cũng chưa từng nghe qua.

Không phải Tinh Uyên hoàng giả chỉ có bảy đệ tử thôi sao? Hình như không có ai tên là Cơ Thanh cả?”

“Thật đúng là thiển cận! Mấy ngày trước trong trận đấu giữa Tiêu gia và Đồng gia, vốn dĩ Tiêu gia đã thua chắc rồi, nhưng chính tên Cơ Thanh này đã đánh bại Đồng Vĩnh Xương thiên tài số một của Đồng gia đế xoay chuyển tình thế, nhờ vậy mà Tiêu gia được cứu! Hơn nữa Cơ Thanh này còn giành thắng lợi áp đảo, khiến Đồng Vĩnh Xương không tài nào ngóc đầu lên nổi! Ta nghe nói Đồng Vĩnh Xương đã bị Đồng gia nhốt lại, bây giờ hắn chỉ là một phế nhân mà thôi.”

“Hả? Lại còn có chuyện này nữa cơ à? Ta nói rồi, bảo sao mấy ngày nay cửa hàng của Tiêu gia lại buôn bán tấp nập trớ lại, hoá ra là vì chuyện này! Nếu đã nói như vậy, vậy Cơ Thanh này cũng là nhân vật tầm cỡ! Lẽ nào nói…”

“Không sai, hắn đã được Tinh Uyên hoàng giả thu nhận, trở thành đệ tử thứ tám của ngài ấy!”

“Nhưng… tại sao Thất Hoàng Tử điện hạ lại phải làm như vậy để xin lỗi tên Cơ Thanh này?”

“Điều này thì ta không biết! Hừ, đường đường là người thừa kế Phong Hoàng, lại gặp phải chuyện nhục nhã như vậy. Những ngày sau ở Vương Thành này, e là sắp vui rồi đây.”

Trên Tê Hà Sơn, Thi Hạo Nhiên nhìn Diệp Viễn cười nói: “Tiểu sư đệ, chiêu này của sư tôn thật sự lợi hại, lại ép Thất Hoàng Tử cao ngạo kia thành ra thế này!”

Diệp Viễn cười nói: “Đó ỉà do hắn tự chuốc lấy.”

Thi Hạo Nhiên gật đầu đồng ý.

Sự việc đã xảy ra như nào, Diệp Viễn cũng đã nói rõ cho mọi người biết. Lời không vừa tai liền ra tay động thủ giết người, đó chính là cách hành xử của Thất Hoàng Tử.

Chỉ là, có những người hắn giết cũng đã giết rồi, nhưng cũng có những người hắn không thế động tới.

“Ha ha, đáng đời tên tiểu tử này! Nhưng, tiểu sư đệ ngươi định lúc nào xuống dưới đó?” Nhị sư huynh Thang Trí cười nói.

Diệp Viễn cũng cười đáp lại: “Vội gì chứ? Cứ để hắn quỳ thêm lúc nữa, chúng ta tiếp tục bàn luận về thuật luyện đan.”

Thời gian chầm chậm trôi qua, sắc mặt của Triệu Thừa Càn ngày một đen lại.

Hắn đã quỳ ba canh giờ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK