Tính bảo mật của phòng trên lầu rất cao, người phía dưới không biết ai ở trong phòng, nhưng các vị khách trên lầu lại có thể thấy rõ tình huống bên dưới.
Ngũ Kiếm Đồng thấy Diệp Viễn lại tăng giá, bèn nhịn không được muốn đùa vui chút.
“Ba triệu!” Ngũ Kiếm Đồng hô lên.
“Ha ha ha, tên kia nhất định là một kẻ nghèo rớt, thấy đồ rẻ liền muốn nhặt của hời, ta không cho hắn được như ý đấy!” Kêu giá xong, Ngũ Kiếm Đồng đắc ý nói với bọn Ngũ Kiếm Thanh.
“Ha ha, mấy thứ trước đó đều có giá cao phát sợ, chỉ có cái này rẻ hơn chút. Xem ra hắn thực sự muốn nhặt của hời, Ngũ huynh quả là cao tay!” Bành Yến giơ ngón cái khen.
“Ba triệu một trăm ngàn!” Diệp Viễn vẫn bình tĩnh hô.
“Bốn triệu!”
“Chín triệu một trăm ngàn.”
“Mười triệu.”
Mỗi lần Ngũ Kiếm Đồng tăng giá, Diệp Viễn đều thêm vào một trăm ngàn, bình thản như không.
Nhưng lần này, Diệp Viễn dừng lại.
Mọi người ở đây đã choáng váng rồi, bọn họ không ai ngờ được, một miếng sắt vụn lại có thể bán được giá mười triệu địa nguyên tinh.
Hiển nhiên, vị trên lầu kia cố ý tăng giá, chọc tức Diệp Viễn.
Diệp Viễn trước sau đều tỏ vẻ chẳng sao, mọi người còn cho rằng hắn cũng là một gã chuyên tiêu tiền như nước.
Nhưng hắn chợt dừng lại, đồng thời cũng đẩy vị trên lầu kia đến sát bờ vực thẳm.
“Không biết là người kia đoán được điều gì mà còn cố ý tăng giá theo chúng ta.” Ngũ Kiếm Thanh cau mày nói.
Ngũ Kiếm Đồng không nói gì, nhưng sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hắn chỉ là muốn chọc tức Diệp Viễn chứ căn bản không nghĩ đến chuyện mua thứ này.
Ai biết Diệp Viễn không bị chọc tức, lại tự mình làm mình ghê tởm rồi.
“Mười triệu lần thứ nhất!”
Thải Nguyệt thấy Diệp Viễn vẫn không có phản ứng gì, không khỏi thoáng chút thất vọng.
“Mười triệu lần thứ hai!”
Sắc mặt Ngũ Kiếm Đồng đã vô cùng khó coi, mục tiêu lần này của hắn là Thánh Khí, nhưng vì trước đó đã mua Tam Sinh Thạch, hao tổn đã hơi quá dự liệu rồi.
Mười triệu đối với hắn chẳng là gì, nhưng mua về một miếng sắt vụn thì hắn sẽ bị người ta cười chết.
Hơn nữa, mức mười triệu này, chưa biết chừng còn có thể có tác dụng then chốt trong cuộc chiến tranh đoạt cuối cùng kia.
Địa vị của Ngũ Kiếm Đồng tuy cao nhưng ngạch độ tài chính có thể vận dụng cũng có hạn chế cả, hắn không có khả năng lĩnh tài chính vô hạn độ.
“Mười triệu lần thứ…”
“Mười triệu một trăm ngàn.”
Đến giây phút quyết định, thanh âm của Diệp Viễn lại lần nữa vang lên.
Lúc này, thanh âm của hắn đã có vẻ thoáng do dự.
“Ha ha ha, ta đã nói mà, cái tên nghèo rớt này đến cả mười triệu cũng không lấy ra nổi, lại còn dám tham dự một buổi đấu giá như thế này!”
Ngũ Kiếm Đồng cất tiếng cười to, một mặt là cho rằng mình nhìn thấu ‘cực hạn’ của Diệp Viễn, mặt khác còn là để che dấu sự xấu hổ trước đó của mình.
“Kiếm Đồng, mục tiêu của chúng ta hôm nay là Thánh Khí, đừng dính vào chuyện gì phức tạp nữa.” Ngũ Kiếm Thanh nhắc nhở.
Ngũ Kiếm Đồng gật đầu, thuận theo ý đó mà bỏ cuộc.
Theo như y đoán, ‘cực hạn’ của Diệp Viễn chính là ngần đó.
Nếu còn tăng giá nữa, chưa biết chừng khối sắt vụn đó sẽ về tay hắn mất thôi.
“Mười triệu một trăm ngàn lần thứ nhất! Mười triệu một trăm ngàn lần thứ hai! Mười triệu một trăm ngàn lần thứ ba! Kết thúc! Chúc mừng vị tiểu huynh đệ này đã mua được vật phẩm đấu giá thứ chín.”