Nguyệt Mộng Ly kinh hô một tiếng, không chút do dự phát động Nguyệt Hỏa Thiên Nhãn lực!
Mặc dù có Nguyệt Hoa Nhãn lúc trung hòa, vẫn là có chút không ngăn cản được một kích này của Chu Ngạn. Không khí quanh thân Diệp Viễn trong giây lát nổ tung, trực tiếp đem hắn đánh bay ra ngoài.
“Phốc!”
Diệp Viễn ôm ngực phun ra một ngụm máu đen.
Tuy Nguyệt Mộng Ly đã cản phần lớn công kích cho Diệp Viên, nhưng mà Diệp Viễn vẫn bị đánh tới trọng thương!
“Hạo Nhật Viêm Tâm Đồng, được lắm! Ta sẽ ghi nhớ!” Diệp Viễn cắn răng nói.
Chu Ngạn có chút ngoài ý muốn nhìn Diệp Viễn một cái, nhàn nhạt nói: “Một tên thổ dân nho nhỏ, thế mà lại biết Hạo Nhật Viêm Tâm Đồng, xem ra những chuyện Ly Nhi nói với ngươi thật không có ít! Có điều ngươi cho là uy hiếp của ngươi đối với ta có tác dụng sao?”
Chu Ngạn tràn đầy địch ý với Diệp Viễn, sát ý lộ rõ!
“A ”
Nguyệt Mộng Ly bỗng nhiên lấy tay nâng trán, bộ dạng lộ rõ thống khổ.
Chu Ngạn thấy vậy không khỏi thất kinh, vội vàng nói: “Ly Nhi, nàng làm sao vậy?”
“Không được qua đây!” Nguyệt Mộng Ly khẽ mắng một tiếng.
Chu Ngạn căn bản là không nghe cảnh báo của Nguyệt Mộng Ly, muốn chạy qua đỡ nàng.
Đột nhiên hàn quang chợt lóe, một cây đao nhỏ sắc bén đã kề ở trên cổ Nguyệt Mộng Ly, mà tay cầm đao, lại chính là bàn tay của nàng.
Chu Ngạn nhìn thấy vậy, lúc này mới dừng bước chân lại, sắc mặt âm trầm. Nguyệt Mộng Ly nói: “Chu Ngạn, nếu ngươi dám động đến hắn, ta sẽ chết trước mặt ngươi!”
Chu Ngạn sầm mặt lại: “Ly Nhi, ngươi đây là có ý gì? Giữa chúng ta có hôn ước, chính là do gia chủ hai nhà Chu, Nguyệt cùng nhau quyết định!”
“Đó là chuyện của bọn họ, liên quan gì đến ta!” vẻ mặt Nguyệt Mộng Ly quật cường nói.
Thấy thái độ của Nguyệt Mộng Ly, Chu Ngạn không kìm được tức giận: “Nguyệt Mộng Ly! Chu Ngạn ta có nơi nào không xứng với ngươi? Luận gia thế, ta là thế tử thánh địa nhất phẩm; luận về thực lực, ta ở trong thê’ hệ thanh niên niên Thần Vực cũng đủ để đứng vào mười người đứng đầu! Chẳng lẽ ở trong lòng của ngươi, ta còn kém so với cái tên thổ dân hạ giới này sao?”
Lúc nãy Diệp Viễn và Nguyệt Mộng Ly mập mờ, Chu Ngạn đã nhìn tất cả ở trong mắt.
Không có cái gì, có thể cho hắn đả kích lớn hơn tình cảnh này.
Hắn thấy, Diệp Viễn chẳng qua cũng chỉ là một thổ dân mà thôi, nhiều nhất là võ giả thiên tài trong đám thổ dân.
Nhưng ở trong mắt hắn – một thế hệ thanh niên cường giả tuyệt đỉnh của Thần Vực mà nói, thì Diệp Viễn chỉ là cặn bã!
Chu Ngạn căn bản là không thể nào tiếp nhận được chuyện Nguyệt Mộng Ly thích một thổ dân mà không thích hắn.
Cho nên hắn mới không nói lời nào mà đã muốn giết Diệp Viễn.
Nghe Chu Ngạn nói, Nguyệt Mộng Ly không khỏi nhìn về phía Diệp Viễn, mặt đỏ lên.
Giữa nàng và Diệp Viễn nào có loại quan hệ mà Chu Ngạn nói kia?
Nhưng mà một màn này lạc vào trong mắt Chu Ngạn, lại là sự châm chọc cực lớn!
“Hôm nay ta sẽ giết tên thổ dân này, cắt đứt cái niệm tưởng này của ngươi!”
Vừa nói, đám lửa trong mắt Chu Ngạn lại phừng lên lần nữa, hiển nhiên là muốn phát động chiêu thức Hạo Nhật Viêm Tâm Đồng.
“Ngươi dám!”
Chủy thủ trong tay Nguyệt Mộng Ly đâm sâu hơn một chút, một dòng máu tươi chảy xuôi xuống theo chủy thủ, rơi vào trên váy của nàng đỏ tươi, nhìn mà thấy giật mình.
Mặt Chu Ngạn không khỏi biến sắc, hỏa diễm trong hai tròng mắt lập tức tắt đi.
Hành động của Nguyệt Mộng Ly, khiến hắn động thủ cũng không được, mà không động thủ cũng không được.