Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nói xong, Hậu Du và chúng đệ tử đứng sau hắn đồng loạt biến sắc.

Tiểu tử được xưng là Thanh Vân Tử phía trước còn nhỏ tuổi hơn bọn họ nhiều, nhưng lời này nói ra thì lại kiêu căng cực kỳ.

Vân Tiêu là ai?

Vân Tiêu chính là một trong ba đầu lĩnh của Thánh Thành, địa vị ở Thánh Thành chỉ sau Định Thiên Thần Vương.

Nhân vật như vậy đích thân cho đệ tử ra nghênh đón chẳng lẽ còn chưa đủ long trọng sao?

Kẻ đằng trước kia có phải là liều lĩnh quá rồi không?

“Ha... ha ha, Vân Tiêu đại nhân bận việc quá, thật sự không có thời gian rảnh tới đón tiếp đại nhân, mong đại nhân bỏ quá cho. Mời đại nhân vào thành trước, chờ Vân Tiêu đại nhân hết bận ắt sẽ đến đón Thanh Vân Tử đại nhân.” Hậu Du cười nói.

Diệp Viễn nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: “Ha, Vân Tiêu lão đầu này còn không phải là do khinh thường bổn thiếu gia không còn như xưa nữa, ỷ vào thân phận nên cho các ngươi ra à? Thôi, lần này tới đây là vì có chuyện quan trọng, không chấp nhặt với đám tiểu bối các ngươi làm gì.”

Hậu Du như trút được gánh nặng, duỗi tay chỉ đường nói: “Xin mời Thanh Vân Tử đại nhân!”

Nơi mà Hậu Du chỉ là một áng mây màu vàng óng, dưới ánh mặt trời phản chiếu nhìn càng rực rỡ chói lóa.

Diệp Viễn hơi có vẻ kinh ngạc nói: “Ừm, Hoàng Kim Vân Thiên Thê à, Vân Tiêu lão đầu vẫn nể mặt ta đấy chứ.”

Hậu Du cười nói: “Thanh Vân Tử đại nhân nói đi đâu vậy, đại nhân chính là luyện dược sư cao cấp nhất Thần Vực, với thân phận của ngài đương nhiên chỉ có Hoàng Kim Vân Thiên Thê mới xứng được.”

Ngao Khiên biến sắc, hung dữ nhìn Hậu Du quát: “Tiểu tử, ngươi có ý gì?”

Hậu Du chỉ lạnh nhạt nói: “Vị tiền bối này, ngài nói vậy lại khiến ta không hiểu rồi. Hoàng Kim Vân Thiên Thê chính là đãi ngộ cao quý nhất của Thánh Thành để đón chào khách quý, một bước ba ngàn bậc, ngài nói xem ta có ý gì?”

“Ngươi!” Ngao Khiên nhất thời nghẹn lời, không khỏi nhìn về phía Diệp Viễn: “Đại nhân, chúng ta cứ lên bằng Vân Thiên Thê bình thường đi.”

Lão quái vật như Ngao Khiên đương nhiên là đã tới Thánh Thành.

Trong phạm vi vạn dặm của Thánh Thành này cấm phi hành, nếu có kẻ nào bay vào Thánh Thành thì sẽ bị đại trận thần cấp nổ cho tan xác.

Cách duy nhất để tiến vào Thánh Thành chính là Vân Thiên Thê này.

Dưới chân Thánh Thành có rất nhiều đám mây màu sắc đậm nhạt khác nhau.

Chỉ cần bước lên đám mây thì mây mù dưới chân sẽ biến thành từng bậc cầu thang, được gọi là Vân Thiên Thê.

Màu sắc của Vân Thiên Thê chia thành chín bậc từ nhạt đến đậm, tương ứng với chín cấp võ giả.

Vân Thiên Thê cấp một, một bước một bậc, từ phía dưới lên tới Thánh Thành cần thời gian một năm.

Còn Vân Thiên Thê cấp chín lại là một bước ba trăm bậc, lên Thánh Thành chỉ mất một ngày.

Mà trên cả cấp chín còn có một loại cao hơn, gọi là Hoàng Kim Vân Thiên Thê.

Hoàng Kim Vân Thiên Thê, một bước ba ngàn bậc, chỉ cần mấy canh giờ là lên tới Thánh Thành.

Hoàng Kim Vân Thiên Thê màu vàng óng ánh, nhìn qua cực kỳ cao cấp, chính là dùng để nghênh đón khách quý của Thánh Thành.

Nhưng bình thường dù có là cường giả Hư Huyền cũng chưa chắc đã có thể yên ổn bước lên Hoàng Kim Vân Thiên Thê này.

Ngao Khiên thấy Hậu Du có vẻ rất nhún nhường còn tưởng là hắn thật sự kiêng dè thân phận của Diệp Viễn, không ngờ là lại chờ ở chỗ này!

Vừa rồi hắn còn bực bội, bình thường đại nhân cư xử rất khiêm tốn với mọi người, tại sao trước mặt tiểu tử này lại làm ra vẻ cao cao tại thượng như vậy.

Phải hiểu rằng hắn dám gọi Vân Tiêu lão đầu chính là đặt mình ngang hàng với Vân Tiêu.

Mấy kẻ chỉ là đệ tử Tử Kim Điện này lập tức kém Diệp Viễn mấy bậc rồi.

Lúc này Ngao Khiên mới chợt hiểu ra vì sao vừa rồi Diệp Viễn lại tỏ vẻ kiêu căng như thế, thì ra hắn đã sớm nhận rõ suy nghĩ xấu xa của Hậu Du kia, cố ý ra vẻ cho hắn thấy!

Nghe Ngao Khiên nói xong, Hậu Du ra vẻ kinh ngạc nói: “Làm thế sao được? Thanh Vân Tử đại nhân chính là luyện dược sư cao quý nhất Thần Vực, là người ngang hàng với Cảnh Phụng Thiên đại nhân, sao có thể đi lên bằng Vân Thiên Thê bình thường được? Vậy chẳng phải mất mặt quá sao?”

Ngao Khiên xụ mặt trách mắng: “Tiểu tử, ngươi câm miệng cho lão phu! Có tin lão phu xé nát miệng ngươi không?”

Hậu Du vốn chẳng thèm để ý đến hắn, chỉ ra vẻ bừng tỉnh, nói: “A! Ta biết rồi, không lẽ Thanh Vân Tử đại nhân chuyển thế trọng sinh xong, bây giờ còn không lên nổi Hoàng Kim Vân Thiên Thê này nữa sao? Thanh Vân Tử đại nhân, thế này... Hậu Du vốn có ý tốt, không ngờ đại nhân lại không thể lên được! Thật có lỗi, thật có lỗi quá!”

“Ha ha ha...”

Hắn nói xong, chúng đệ tử phía sau đều nhốn nháo cười to.

Hậu Du kia ngoài miệng nói thật có lỗi nhưng trong lòng lại vui tới nở hoa.

Cho ngươi ra vẻ! Cho ngươi đắc tội đại sư huynh!

Chẳng phải chỉ là một tên luyện dược sư hết thời thôi sao, đầu cơ trục lợi mới vượt lên được đại sư huynh, thật sự cho mình là rễ hành rồi à?

Đến Thánh Thành này, là rồng thì cũng phải rụt đầu lại cho lão tử!

Ngao Khiên đang muốn nổi điên thì Diệp Viễn đã dùng thủ thế ngăn hắn lại, nhìn Hậu Du cười nói: “Là Quách Hủ sai ngươi làm thế nhỉ? Đã bao nhiêu năm rồi mà hắn vẫn chỉ có chút trí khôn như vậy, tương lai sao làm được chuyện lớn?”

Quách Hủ trong miệng Diệp Viễn chính là đại sư huynh của Hậu Du, thủ tịch đại đệ tử của Tử Kim Điện.

Quách Hủ này là thiên tài võ giả trưởng thành trong cùng một thời đại với Diệp Viễn và Kiếm Vô Song.

Nhưng tốc độ trưởng thành của Quách Hủ cũng là kém xa Diệp Viễn.

Lúc Diệp Viễn trở thành Đan Đế đỉnh phong, Quách Hủ mới chỉ là một Thần Vương đỉnh phong, còn chưa bước vào Hư Huyền Cảnh.

Hai người vốn ngang hàng, nhưng Diệp Viễn đột phá một cái, Quách Hủ lập tức trở thành vãn bối, chuyện này không khiến hắn buồn bực sao được?

Năm đó Quách Hủ được xưng là thiên tài đệ nhất Thần Vực, có hy vọng kế thừa y bát của Định Thiên Thần Vương, nhưng hắn lại bị Diệp Viễn nghiền áp đến thương tích đầy mình.

Tuy hai người chưa từng đối đầu trực diện nhưng mỗi lần Quách Hủ nhìn thấy Diệp Viễn, địch ý mịt mù kia lại không sao giấu được.

Sinh cùng thời với Diệp Viễn, có thiên tài cỡ nào cũng thành bi kịch.

Kiếm Vô Song là thế, Quách Hủ cũng vậy.

Hậu Du bị Diệp Viễn nói cho nghẹn ứ, nhưng cuối cùng hắn vẫn cố gắng kiềm chế được, thay bằng vẻ mặt tươi cười nói: “Thanh Vân Tử đại nhân nói gì vậy, Hậu Du nghe không hiểu! Hậu Du chỉ có ý tốt, đâu liên quan gì tới đại sư huynh? Ai ui, là Hậu Du lỗ mãng rồi, nếu đại nhân không lên nổi Hoàng Kim Vân Thiên Thê vậy cứ đổi sang Vân Thiên Thê bình thường đi.”

Hậu Du là chắc chắn Diệp Viễn không lên nổi Hoàng Kim Vân Thiên Thê nên mới không ngừng dùng lời nói chèn ép Diệp Viễn.

Lần này hắn tới đây đúng là do được Vân Tiêu phái đến, nhưng trước khi tới, Quách Hủ đã đánh tiếng cho hắn trước, để hắn mỉa mai Diệp Viễn một phen.

Suy nghĩ của hắn lúc này rất đơn giản, đó chính là mỉa mai Diệp Viễn, dù sao hắn cũng không lên nổi Hoàng Kim Vân Thiên Thê.

Ngay cả cường giả Hư Huyền như đại sư huynh còn không lên được Hoàng Kim Vân Thiên Thê chứ càng không cần phải nói tới một võ giả mới Đạo Huyền tầng ba như Diệp Viễn này rồi.

Hắn cố ý đề cao thân phận của Diệp Viễn chính là để Diệp Viễn lên càng cao thì ngã càng đau.

Chỉ là Hậu Du không ngờ bằng chút thực lực của Diệp Viễn lúc này mà hắn cũng dám thuận cột trèo lên, còn khiến hắn buồn nôn như vậy.

Diệp Viễn cười ha hả nói: “Thôi thôi, Quách Hủ đã nhiệt tình như vậy rồi, ta không bước lên Hoàng Kim Vân Thiên Thê này thì chẳng phải là phụ lòng tốt của hắn rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK