Diệp Viễn cười nói: “Chưa chín, thì chúng ta có thể làm cho nó chín! Đi, cùng ta quay về trong tộc.”
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Ngọc Hĩnh mang theo nghi hoặc cùng Diệp Viễn trở về trong tộc.
Tuy vô cùng hiếu kỳ, nhưng Diệp Viễn không nói nàng ta cũng không dám hỏi.
Trong tộc Ám Ảnh Lôi Điện Xà, mặt Ám Huyền trắng bệch, nhưng sự phẫn nộ và không can tâm hiện rõ trên gương mặt của hắn.
“Ám Băng, cho lan truyền thông tin về rừng Lôi Nguyên Quả cho ta! Ngay bây giờ, lập tức, nhanh! Nhớ kỹ, nhất định phải để Lang Nha biết chuyện này!” Ám Huyền tức giận nói.
“Chuyện này… đế Lang Nha biết thì chúng ta đến một Lôi Nguyên Quả cũng không lấy được thì sao?” Ám Băng do dự hỏi lại.
“Hừ! Ngươi cho rằng, chúng ta bây giờ có thế lấy được sao? Thật không ngờ, trong người tên tiểu tử đó lại có huyết thống thuần chủng của Long tộc. Nếu không phải như vậy, ta làm sao có thể bại dưới tay hắn được?” Ám Huyền cắn răng nói.
Quả đúng là Diệp Viễn đã dựa vào lực lượng huyết mạch của Long tộc, nên mới có thể đánh bại Ám Huyền.
Tuy rằng Diệp Viễn dựa vào Nguyên Linh Cửu Biến có thể tạm thời đột phá lên Hồn Hải tầng bốn, nhưng vần chưa đủ để đánh thắng Ám Huyền.
Nói tới việc này, Ám Băng cũng cảm thấy bực dọc trong người.
Mặc dù so ra hắn vẫn tốt hơn người khác, nhưng cũng không tốt hơn là bao.
Trước uy lực của Long tộc trên người Diệp Viễn, hắn dường như cũng ở trong trạng thái nửa đứng nửa quỳ.
Cũng chỉ có người mạnh như thiếu chủ mới miễn cưỡng chống chọi lại được uy lực của Long tộc.
“Thiếu chủ, thực ra nếu không ổn, vẫn có thể nhờ lão tổ xuất sơn.” Ám Băng nói.
Ám Huyền mặt biến sắc, quở trách nói: “Không được nhắc tới chuyện này!
Lẽ nào ngươi muốn để Thanh Sơn Vực xảy ra đại chiến sao? Bây giờ lập tức cho tung tin về rừng Lôi Nguyên Quả.”
Sau khi Ám Băng rời đi, một bóng người chậm rãi từ trong góc khuất đi ra.
“Lão tổ, xin lỗi, Huyền Nhi vô năng.”
Ám Huyền không lấy gì làm lạ, bởi người này chính là lão tổ của tộc Ám Ánh Lôi Điện Xà – Ám Vinh.
“Thực lực của tên tiểu tử đó lại nằm ngoài dự liệu của ta, không ngờ trên người hắn lại có huyết thống thuần chủng của Long tộc. Ta cũng có mặt ở cách đó không xa, chuyện này cũng không thể trách ngươi được.” Ám Vinh bình thản nói.
Ám Huyền ngẩng đầu nhìn Ám Vinh, đang định nói gì đó nhưng lại thôi.
“Có suy nghĩ gì, cứ nói.” Ám Vinh nói.
“Hồ tộc thu nạp nhân loại, sao chúng ta không thể lợi dụng điểm này để tiêu diệt bọn chúng? Với thực lực của lão tổ, thì Ngọc Hoan không phải là đối thủ của ngài mới đúng.”
Thực ra Ám Huyền vẫn không hiểu được, tại sao lão tổ có mặt tại đó nhưng lại không ra tay.
“Ha ha, có thế trở thành yêu tộc cấp sáu, nào có phải đơn giản gì? Đúng là ta mạnh hơn Ngọc Hoan, nhưng Hồ tộc ắt sẽ có quân át chủ bài mà chúng ta không biết. Chưa tới lúc chưa cần ra tay.” Ám Vinh cười nói.
Ám Huyền không chớp mắt, tỏ rõ sự sợ hãi.
Xà tộc đương nhiên cũng có chiêu bài cuối cùng của mình, nhưng có thể khiến lão tổ cũng phải tỏ ra dè chừng như vậy, chứng tỏ đều không thể xem thường các yêu tộc cấp sáu được!
Vê tới tộc, Diệp Viễn liền đi tới chào hỏi những thầy mo trong tộc.
Sau khi từ chỗ bọn họ đi ra, hắn tiến hành bế quan.
Tối hôm đó, Diệp Viễn xuất quan, trước cửa đã có một nhóm người đứng đợi.
Thấy Diệp Viễn đi ra, Ngọc Hĩnh tiến lên trước sốt ruột hỏi: “Thế nào rồi?”
Diệp Viễn đưa cho nàng một cái túi lớn, cưới nói: “Đương nhiên là thành công rồi! Thứ này gọi là Tinh Nghiên Phấn, hoà phấn này cùng với nước, sau đó rắc lên rễ của Lôi Nguyên Thụ.”