Lão già này nhìn người không nhìn chuyện, quấy thê’ cục của Tân quốc đến long trời lở đất, còn suýt chút nữa giết chết Diệp Viễn, để hắn có thể nào không hận?
Mạc Vân Thiên khoát khoát tay cười nói: “Về sau Diệp Viễn cũng là sư đệ của ta rồi, ta phụng sư mệnh đến đây, tất nhiên là nên cứu hắn. ở đây không phải là chỗ nói chuyện, hay là chúng ta về học viện trước rồi lại nói.”
Nói xong, Mạc Vân Thiên nhìn về phía Diệp Viễn đang hôn mê bất tỉnh, trong ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Vừa rồi một chiêu mà Diệp Viên đối phó với Diêu Thiên kia, Mạc Vân Thiên đã hoàn toàn xem ở trong mắt, thật là làm cho hắn không khỏi kinh ngạc.
Một võ giả Linh Dịch tầng hai, vậy mà có thể câu thông nguyên lực thiên địa, đánh ra chiêu thức cường đại như thế! Phần thiên tư này, đã không thể dùng yêu nghiệt để hình dung!
Mặc dù Diệp Viễn có thể câu thông nguyên lực thiên địa vô cùng có hạn, đối với cường giả Hóa Hải cảnh mà nói không đáng giá nhắc tới, nhưng phải biết, Diệp Viễn mới Linh Dịch tầng hai thôi đấy!
Nếu tương lai hắn đột phá đến Ngưng Tinh cảnh, chỉ dựa vào một chiêu này cũng đủ để quét ngang võ giả cùng cảnh giới!
Cho dù là hiện tại, võ giả Ngưng Tinh Cảnh bình thường cũng tuyệt đối không dám để cho Diệp Viễn hoàn thành loại chiêu thức này, bằng không mà nói bọn hắn chỉ có đường chạy trối chết!
Vừa rồi sở dĩ Diêu Thiên ăn thiệt thòi trên tay Diệp Viễn, là bởi vì kinh nghiệm chiến đấu của hắn quá ít, cho Diệp Viễn cơ hội hoàn thành chiêu thức.
Đổi lại một võ giả khác đến đối chiến, tuyệt đối không thể nào cho Diệp Viễn loại cơ hội này.
Khuyết điểm của chiêu thức này, chính là hao phí rất nhiều thời gian.
Dù vậy, sức mạnh của một chiêu này, căn bản cũng không nên xuất hiện trên người một võ giả Linh Dịch cảnh!
Hơn nữa Mạc Vân Thiên rõ ràng thấy được cái bóng của « Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết » ở trong chiêu Thiên Lưu Phi Hoa này, nhưng là kiếm ý của Thiên Lưu Phi Hoa lại càng mạnh hơn so với kiếm ý của « Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết»!
Kẻ này tiến vào tông môn, tương lai không lâu tất nhiên sẽ trở thành người đứng đầu của thế hệ trẻ tuổi trong tông môn!
Một đoàn người đi vào Học Viện Đan Võ dàn xếp lại, Mạc Vân Thiên lấy ra hai viên đan dược cho Diệp Viễn và Diệp Hàng ăn.
Thương thế của Diệp Hàng rất nhanh khôi phục đến mức có thể khống chế, mà Diệp Viễn vẫn ờ trong hôn mê như cũ, có điều sắc mặt cũng dần dần chuyển tốt.
Chiêu thức của Diêu Thiên vốn chính là vội vàng hoàn thành, lại bị Thiên Lưu Phi Hoa của Diệp Viễn tiêu hao hơn phân nửa, cho nên thương thế của Diệp Viễn tuy nặng, nhưng cũng không lo lắng đến tính mạng.
Vê sau, Mạc Vân Thiên và Hô Diên Dũng cùng nhau đi tới chỗ Giang Vân Hạc.
Mạc Vân Thiên nhìn thấy Giang Vân Hạc, khom người hành lễ nói: “Vân Thiên bái kiến viện trưởng đại nhân, gần đây viện trường khỏe chứ?”
“Ha ha, khỏe, khỏe lắm! Vân Thiên không cần đa lễ! Bây giờ ngươi thê’ nhưng là tọa hạ đệ tử của Tiêu đường chủ, thân phận địa vị cao hơn ta nhiều, không cần hành đại lễ như vậy.” Nhìn thấy Mạc Vân Thiên, hiển nhiên là Giang Vân Hạc cũng vô cùng vui mừng.
Hắn tại nhiệm hơn mười năm, đã bồi dưỡng được một nhân tài như vậy, tự nhiên sẽ nhìn Mạc Vân Thiên với con mắt khác.
Mạc Vân Thiên cười nói: “Nếu không phải được viện trưởng bồi dưỡng, sao Vân Thiên có thể có hôm nay? Bất luận đời này đi đến nơi nào, Giang viện trưởng vĩnh viễn là viện trưởng đại nhân của Vân Thiên!”
“Ha ha, ngươi có phần tâm này, bản viện đã thỏa mãn. Lần này ngươi tới Tân quốc, là theo lệnh của Tiêu đường chủ sao?”
“Không sai. Cũng may mắn sưtôn lệnh cho Vân Thiên đến đây, nếu không lần tổn thất này của u Vân tông ta, coi như quá lớn rồi! Thiên tư của Diệp sư đệ, gấp mười gấp trăm lần so với Vân Thiên. Nếu thiên tài bậc này bị hủy ở trong tay Diêu Thiên, không khác nào một trận hạo kiếp của tông môn!”
Sau khi nhìn thấy Thiên Lưu Phi Hoa của Diệp Viễn, trong lòng Mạc Vân Thiên vẫn còn sợ hãi. Thiên tài tuyệt thế như vậy, một khi tông môn bỏ lỡ, lại muốn tìm đến người thứ hai chỉ sợ trên dưới trăm năm cũng chưa chắc có thể tìm thấy đâu!