Nhưng Tô Nhất Sơn là một trong mười thiên tài tuyệt đỉnh trên Võ bảng, nếu như hôm nay bị Diệp Viễn vào phòng lục soát, sau này hắn còn mặt mũi nào ở Học Viện Đan Võ?
Lời này của Diệp Viễn đối với Tô Nhất Sơn mà nói hiển nhiên là vô cùng nhục nhã!
Đối diện với lửa giận của Tô Nhất Sơn, Diệp Viễn lựa chọn coi khinh, hắn cất bước về phía sân nhỏ phía sau Tô Nhất Sơn.
“Muốn tìm cái chết đúng không!”
Tô Nhất Sơn vô cùng phẫn nộ, đánh một chưởng về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn lại giống như không nhìn thấy, thản nhiên đi về phía cửa lớn.
“Ầm!”
Một chưởng dữ dội đáp lại, Tô Nhất Sơn và Vũ Lạc Trần môi người lui mấy bước, cuối cùng là ngang sức ngang tài.
“Vũ Lạc Trần! Ngươi lại dám ra tay!” Tô Nhất Sơn nén giận nói.
Vũ Lạc Trần làm ra vẻ mật cương thi vạn năm không đối đáp lời: “Ta nói rất rõ ràng, chỉ cần ngươi không ra tay với Diệp Viến là được. Nhưng nếu như ngươi xuất thủ, ta sẽ không ngồi yên làm ngơ.”
“Ngươi!” Tô Nhất Sơn hoàn toàn bị Vũ Lạc Trần đánh bại, tên tiểu tử này thực sự khó chơi.
Diệp Viễn đi không chút vội vã, nhưng bước chân lại không dừng lại, mát thấy hán đã sáp bước vào trong viện!
Giờ khắc này, Tô Nhất Sơn cảm thấy nhục nhã chưa từng có!
Hắn là niềm kiêu hãnh của Tô gia, là học viên sáng giá của Học Viện Đan Võ, chưa lúc nào bị làm nhục như vậy.
Diệp Viên lại dám ớ trước mặt nhiều người như thế tiến vào lục soát chỗ ở của hắn! ?
Đáng ghét nhất chính là hẳn lại không có chút biện pháp nào.
“Diệp Viễn, ngươi đứng lại đó cho ta!” Tô Nhất Sơn hét lớn.
Diệp Viễn dường như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
“Đứng lại, để ta gọi nàng ta ra!” Tô Nhất Sơn sụp đổ, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp.
Quả nhiên, hân vừa dứt lời, cuối cùng Diệp Viễn cũng ngưng bước chân, quay đầu nhìn về phía Tô Nhất Sơn, hiển nhiên là đợi Tô Nhất Sơn gọi người ra.
Tô Nhất Sơn bây giờ rất muốn giết người, hành động cúa Diệp Viễn đã khiến mặt mũi của hấn như rác rưới, bị quét sạch.
Mặc dù sau đó Diệp Viễn không có đi vào, thế nhưng nếu như hẩn đã đồng ý gọi Liễu Nhược Thủy đi ra thì chắng khác nào bản thản hắn đã nhận thua.
“Quá nhiên Diệp Viên không hố là thiên tài đã xông qua cửu Thiên Lộ, lại dám quét sạch mặt mũi của Tô Nhất Sơn như thế.”
“Khà khà, bình thường Tô Nhất Sơn ngông cuồng không coi ai ra gì, cuối cùng hôm nay cũng có người trị được hắn, thật là hả giận!”
“Đúng vậy, Tô Nhất Sơn ỷ vào quyền thế cúa nhị bá hản, làm mưa làm gió ớ khu vực Thiên cấp, rất nhiều người đều giận mà không dám nói gì. Bây giờ lại có kẻ ngang ngược hơn, ngay cả mặt mũi của Nhị bá hắn còn không nể nang, làm xấu mặt hẳn thì tính là chuyện gì?”
“Chẳng qua người tâm cao khí ngạo như Vũ Lạc Trần, lại có thể cam tâm làm tay sai cho Diệp Viên thật khiến ta vô cùng bất ngờ. Chầng lẽ, hần đã bị Diệp Viễn thu làm tiếu đệ rồi hả?”
“Ta thấy không giống lắm, giữa bọn họ chí sợ là có ước định nào đó mà thôi, mà ước định này đối với Vũ Lạc Trần vô cùng quan trọng, nẽn hắn mới mạo hiếm đắc tội với Tô Nhất Sơn.”
“Ha haf ngươi xem bộ dạng muốn giết người nhưng lại không giết được của Tô Nhất Sơn kìa, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, khôi hài cực kỳ.“
“Có điều, hỏm nay Diệp Viễn thoải mái dê chịu, nhưng trận Vô Biên thí luyện tới đây sợ rầng không qua dễ dàng như vậy. Bất kế là Tô trưởng lão hay là Tô Nhất Sơn, có lẽ sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết chết Diệp Viễn.”
Đến vây xem đều là học viên Thiên cấp, không ít người xì xào bàn tán, thậm chí truyền tai nhau trao đối.
Thông qua đối thoại của bọn họ có thể thấy được, Tô Nhất Sơn hiển nhiên không được lòng người ở khu Thiên cấp, không ít người đều mang thái độ cười trên sự đau khố của người khác đến xem náo nhiệt.
Đối với việc làm Tô Nhất Sơn mất mặt, diệp Viễn cũng không có chút gánh nặng nào.
Tô gia là đối thủ ngầm của Diệp gia, việc này trong lòng hắn biết rõ.