Cho dù bây giờ bọn họ có nể phục Diệp Viễn, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ tình nguyện đi theo Diệp Viễn, mọi sự nhất nhất đều nghe theo Diệp Viễn.
Nhưng Thất Hải cũng có suy nghĩ riêng của hắn, bởi trước giờ Diệp Viễn không hề thuộc về Vô Biên giới mà nhất định là hắn sẽ đạt được nhiều thành tựu xuất sắc ở cả Thần Vực!
Với tốc độ tiến bộ hiện nay của Diệp Viễn, hắn tin chắc rằng ngày đó cũng sẽ không còn xa.
Có thể là mười năm, nhưng nhiều nhất cũng không quá hai mươi năm!
Hơn nữa Diệp Viễn chính là tia hy vọng cuối cùng của Vô Biên giới!
Sự tồn tại của một Vô Lượng cảnh như Triệu Thiên Dận chẳng khác nào một ngọn núi lớn đè nặng trong lòng Thất Hải.
Một khi thông đạo giữa hai thế giới được củng cố, Phong Hoàng sẽ đích thân giáng lâm Vô Biên giới, sợ rằng ngay cả giới chủ như hắn cũng khó mà tồn tại được.
Vốn dĩ hắn vẫn luôn đau đáu về việc này, cho tới khi hắn nhìn thấy sự thể hiện đáng kinh ngạc của Diệp Viễn ở trong Hạo Thiên Tháp!
Đúng vậy, hắn đã hoàn toàn bị Diệp Viễn làm cho kinh ngạc!
Có thế xuất sắc vượt ải liên tục cả hai lần, và tiến vào được tầng thứ bảy!
Thành tích đáng nể như vậy, không dám nói sau này sẽ không có, nhưng nó là điều trước này chưa từng có!
Hơn nữa mới trong nửa tháng, Diệp Viên đã có thế liên tiếp đột phá các tiếu cảnh giới lên hẳn Hóa Hải trung kỳ.
Tốc độ tu luyện như vậy, có ai có thể đảm bảo rằng có thể chiến đấu cùng hắn trước khi Phong Hoàng giáng lâm?
Nếu một thiếu niên ở Vô Biên giới nhận được truyền thừa từ Thần Vực đương nhiên là rất tài giỏi, nhưng sự tài giỏi của Diệp Viễn hiển nhiên không chỉ dừng lại ớ đó. Bởi điều tài giỏi nhất ở hắn không phải ở chồ nhận được truyền thừa từ Thần Vực, mà là thiên phú kinh người của chính bản thân hắn!
Thất Hải dám khẳng định, cho dù truyền thừa của Thần Vực có rơi xuống ngay trước mặt bốn người kia, bọn họ cũng không thể đạt tới trình độ của Diệp Viễn hiện tại!
Hơn nữa cho dù truyền thừa có lợi hại tới đâu, thì bản thân võ giả cũng phải cảm ngộ từng chút từng chút một để tu luyện nguyên lực.
Việc tu luyện nguyên lực không thể nói trước được, nhưng cảm ngộ ý cảnh lại hoàn toàn dựa vào tư chất cá nhân.
Diệp Viễn có thể mạnh như vậy cũng là bởi vì cảm ngộ ý cảnh của hắn vượt xa những người khác!
Hơn nữa để bốn người này đi theo Diệp Viễn, cũng là hy vọng bọn họ có thể trở thành niềm hy vọng trong tương lai của Vô Biên giới, đế bọn họ trưởng thành nhanh hơn và trở nên mạnh mẽ hơn!
Nhưng nếu như bọn họ không hạ lòng tự tôn của bản thân xuống, Thất Hải cũng không thể giúp gì cho bọn họ.
“Được! Vãn bổi sẽ ở lại đi theo Diệp Viền!”
Thất Hải rất ngạc nhiên khi người đầu tiên lên tiếng đồng ý lại là Tân Nham, người trước kia từng có hiềm khích với Diệp Viễn.
“Ta ở lại!”
“Ta cũng ở lại!”
Quách Đào Quần và Doãn Yên Hoa gần như cùng lúc trả lời ngay sau đó, chỉ còn Liễu Hồng vẫn đang có chút do dự.
Tinh huống này khác xa quá nhiều so với dự tính trước khi tới Hạo Thiên Tháp của hắn.
Hắn không thể nào ngờ rằng, bây giờ hắn phải đi theo một thiếu niên nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều.
“Ta…” Liễu Hồng lộ rõ vẻ khó xử, cho nên ấp úng nói mãi không ra.
Thất Hải liếc nhìn hắn một cái, từ tốn nói: “Không cần phải quá băn khoăn như thế, đồng ý thì nói đồng ý, không đồng ý thì nói không đồng ý, ta cũng không vì ngươi rời đi mà làm khó dễ gì cho ngươi. Hơn nữa chuyện này chỉ là chủ ý tạm thời của ta, ta cũng còn chưa bàn bạc với Diệp Viễn, và hắn có đồng ý hay không lại là một chuyện khác!”
Chuyện này quả thật là chuyện đột phát, chính bởi hành động bất thường của Cuồng Phong giới khiến hắn cảm thấy có chút bất an.
Cho dù đứng ở góc độ nào để phân tích, hành động giết chết toàn bộ người dân trong thành là hành động vô cùng ngu xuẩn. Nhưng người của Cuồng Phong giới lại là đám người ngu xuẩn như vậy sao?”