Đối với mấy bông hoa lớn lên trong nhà ấm như mấy người Tống Ngọc này, Lưu Nhất vô cùng khinh thường.
Hắn có ngày hôm nay là dựa vào bản lĩnh của chính mình, từng bước đi tới.
Nhưng mà đám người Tống Ngọc thì sao?
Những người này đều là công tử thiếu gia ngậm chìa khóa vàng mà lớn lên, từ nhỏ đã hưởng thụ tài nguyên tu luyện cao cấp nhất.
Đột nhiên, Lưu Nhất giơ búa lên, đánh về phía Tống Ngọc.
Nhưng mà chính vào lúc này, một đạo khí tức cường đại từ xa lao tới, tốc độ cực nhanh.
Lưu Nhất biến sắc, trầm giọng nói: “Xem như các ngươi gặp may mắn!”
Nói xong, thân hình hắn khẽ động, lẩn vào trong sương mù, biến mất không thấy tung tích.
Tốc độ của Diệp Viễn cực nhanh, trong chớp mắt đã đến gần.
Nhìn thấy trạng thái của mọi người cùng với Lưu Nhất đã biến mất, trong nháy mắt Diệp Viễn liền hiểu.
“Diệp Viễn, Lưu Nhất hắn…” Tống Ngọc ảo não nói.
Diệp Viễn gật đầu, thở dài: “Ta vẫn luôn đề phòng Lưu Nhất, lại không ngờ được Hắc Thi này phiền toái như vậy, nên trở về trễ một chút.”
Tống Ngọc nghĩ đến mà sợ, thế mới biết Diệp Viễn đã sớm để ý Lưu Nhất.
Chỉ có mấy người bọn họ, ngu ngốc đưa theo Lưu Nhất, bị người ta bán vẫn còn ngồi đếm tiền cho người ta.
“Nếu ngươi đã biết, vì sao còn cho hắn đi theo?” Tống Ngọc khó hiểu nói.
Diệp Viễn nói: “Lưu Nhất này, ta không nhìn thấu hắn, sợ hắn tức nước vỡ bờ, cho nên vẫn luôn không chọc thủng. Có điều, lúc ta ở trong vòng an toàn đã cảnh cáo hắn, không ngờ được hắn lại thực sự có can đảm động thủ!”
Đúng lúc này, Tống Ngọc cảm nhận được sức mạnh pháp tắc quanh người giãn ra, những tơ mỏng pháp tắc kia trực tiếp vỡ nát.
“Hóa ra, gia hỏa này từng chiếm được một truyền thừa hoàn chỉnh của cường giả Thiên Tôn, hắn dùng Hỗn Nguyên Định Thân Phù, trấn định tất cả chúng ta.” Tống Ngọc cắn răng nghiến lợi nói.
Diệp Viễn giật mình nói: “Không ngờ được, hắn lại còn có thủ đoạn này, thật sự là coi thường hắn rồi.”
Diệp Viễn dám rời đi, là bởi vì hắn cho rằng Tống Ngọc có thể đấu được Lưu Nhất.
Dù sao, không phải người nào cũng giống như hắn, có thể chiến đấu vượt hai cấp.
Nhưng mà hiển nhiên, Diệp Viễn đã coi thường Lưu Nhất.
Hỗn Nguyên Định Thân Phù này, cho dù là trung kỳ Chân Thần Cảnh, sợ rằng cũng khó thoát khỏi độc thủ của hắn.
Tống Ngọc chợt nhớ tới cái gì, hỏi Diệp Viễn: “Đúng rồi, Hắc Thi kia đâu?”
Diệp Viễn nói: “Bị ta đánh chạy rồi, tạm thời không dám quay lại.”
Tống Ngọc sừng sờ, nói: “Đánh… đánh chạy?”
Đây chính là thứ có thân thể có thể so với đỉnh phong sơ kỳ Lục Chuyển Kim Thân đó, thế mà lại bị Diệp Viễn đánh chạy rồi?
Xem ra thủ đoạn của Diệp Viễn, lợi hại hơn rất nhiều so với mình tưởng tượng!
Diệp Viễn cười nói: “Bởi vì cảm nhận được bên này có tia chấn động kỳ quái, cho nên dùng một ít thủ đoạn. Hắc Thi này đúng là rất lợi hại, muốn giết hắn vẫn là chưa đủ lực!”
Giết chết…
Tống Ngọc trực tiếp im bặt.
Nếu đổi lại là hắn, đã sớm chạy mất tăm, Diệp Viễn lại còn muốn giết chết Hắc Thi kia.
“Ai, giỏ tre múc nước, công dã tràng! Lưu Nhất chết tiệt này, lần sau gặp được hắn, ta nhất định cho hắn đẹp mặt!” Vẻ mặt Tống Ngọc buồn bực nói.
Huyền Thiên Nhất Khí Quả là thiên địa linh quả cực kỳ hiếm thấy, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian tu luyện, điều này đối với võ giả mà nói quá quan trọng.