Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi nói cái gì? Diệp Viễn hắn... Hắn trở về rồi?"

Nghe được tin tức này từ Tần Thiên Vũ, Tần Thiên Nam suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Sắc mặt Tần Thiên Ninh cũng rất khó coi, mặt mày sa sầm, u ám.

Hắn chậm rãi gật đầu, vẻ mặt nặng nề nói: "Vừa nãy, Diệp Viễn đã cầm Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả đến Công Đức Đường giao nhiệm vụ rồi. Sau khi ta nhận được tin tức thì tới tìm ngươi đầu tiên."

"Vậy… vậy Tần Thiên đâu, có tin tức gì không?" Vẻ mặt Tần Thiên Nam lo lắng hỏi.

Hiện tại hắn đã không còn để ý tới việc giết Diệp Viễn, sinh tử của Tần Thiên mới là vấn đề mà hắn quan tâm nhất.

Nhưng Tần Thiên Ninh lại lắc đầu, nói: "Tần Thiên vẫn chưa trở về, một chút tin tức cũng không có."

Sắc mặt Tần Thiên Nam nhợt nhạt, thất thần nói: "Không thể nào. Không thể nào. Nhất định có chuyện gì đó nên Tần Thiên mới về chậm mà thôi."

Tần Thiên Ninh thở dài, nói: "Ngươi cũng không cần lo lắng như vậy, theo ta thấy, tiểu Thiên chắc chắn là gặp phải chuyện gì đó nên mới về chậm. Với thực lực của Diệp Viễn thì căn bản không có khả năng làm nên chuyện gì."

Sắc mặt Tần Thiên Nam hơi giãn ra, cười gượng nói: "Đại ca nói phải, ta... ta càng suy nghĩ nhiều thì càng loạn.tiểu tử Diệp Viễn này mặc dù yêu nghiệt, thế nhưng căn bản hắn chưa có đủ tư cách để đối đầu với Tần Thiên."

Tần Thiên Ninh nhíu mày, lại nói: "Còn có chuyện này chưa nói cho ngươi biết, Diệp Viễn hắn... chẳng những hoàn thành nhiệm vụ, mà còn đột phá Khuy Thiên Thần Cảnh."

Tần Thiên Nam biến sắc, hắn vừa mới yên tâm lại một chút thì bây giờ lại sửng sốt.

"Sao có thể như vậy? Lúc hắn đi thì chỉ mới là Động Huyền hậu kỳ, mới chừng mười năm mà hắn đã đột phá Khuy Thiên Cảnh?"

Tần Thiên Ninh thở dài, nói: "Chuyện này đã truyền khắp toàn bộ Võ Mông học phủ, không sai được."

Thấy sắc mặt Tần Thiên Nam biến đổi liên tục thì Tần Thiên Ninh chậm rãi đứng dậy, vỗ vai Tần Thiên Nam nói: "Chờ xem sao đã. Nếu thực sự không được thì chỉ có thể ngửa bài với Diệp Viễn thôi."

...

Sau khi trở về nơi ở thì Diệp Viễn cũng không thấy Tạ Tĩnh Nghi đến, điều này khiến Diệp Viễn rất bất ngờ.

Tin tức mình trở về đã truyền khắp toàn bộ Võ Mông học phủ rồi, theo lý mà nói thì tên mập này phải sớm đến rồi chứ.

"Lẽ nào tên này đang bế quan tu luyện?" Diệp Viễn cau mày nói.

Có điều, trong lòng Diệp Viễn vẫn hơi không yên.

"Hay là đi xem hắn một chút đi." Diệp Viễn ngẫm lại, sau đó quyết định đến nơi ở của Tạ Tĩnh Nghi xem một chú.

Diệp Viễn đang định đi ra khỏi cửa thì lại đụng phải Trì Phương.

"Trì lão sư?" Diệp Viễn hơi bất ngờ lên tiếng.

Trì Phương nhìn thấy Diệp Viễn, đầu tiên hai mắt phát sáng, sau đó rất nhanh lại trầm xuống.

"Ngươi đi tìm Tạ Tĩnh Nghi ư?" Trì Phương mở miệng hỏi.

Trong lòng Diệp Viễn hơi ngưng lại, một loại dự cảm không tốt dâng lên.

"Tên mập kia gặp chuyện không may?"

Trì Phương thở dài nói: "Ngươi đi theo ta."

...

Nhìn thấy Tạ Tĩnh Nghi suy yếu nằm trên giường, lửa giận của Diệp Viễn tràn đầy lồng ngực.

Cảm nhận được hơi thở lạnh như băng của Diệp Viễn, vẻ mặt của Trì Phương hơi biến đổi.

Lúc này tình trạng của tên mập này vô cùng tệ, dường như hắn bị thương khắp người, mặt bị đánh đến mức không nhìn ra hình người, trên người cũng thủng trăm ngàn lỗ, rõ ràng là đã bị hành hạ hết sức tàn nhẫn.

Quan trọng hơn là, trên người Tạ Tĩnh Nghi đã không còn chút nguyên lực nào.

Thần Hải của hắn bị phế, triệt để trở thành một phế nhân.

Dựa theo tình hình hiện tại, Tạ Tĩnh Nghi cũng không còn sống được mấy ngày.

"Là ai làm?"

Lời nói của Diệp Viễn không mang theo chút cảm xúc nào, như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì tới hắn.

Thế nhưng Trì Phương nhìn ra được, lửa giận của Diệp Viễn đã đạt đến đỉnh điểm.

Trì Phương cũng không giấu giếm, nói tất cả sự tình của vài ngày trước cho Diệp Viễn.

Thật ra Tạ Tĩnh Nghi rất thông minh, sau khi Diệp Viễn rời khỏi thì hắn cực kỳ khiêm tốn, đa số thời gian đều là tu luyện một mình.

Trong thời gian này, Vương Tùng cùng Cổ Trùng nhiều lần khiêu khích, nhưng Tạ Tĩnh Nghi cũng không bị mắc lừa.

Hơn nửa năm trước, Tạ Tĩnh Nghi đột phá đến cảnh giới nửa bước Khuy Thiên.

Tạ Tĩnh Nghi hưng phấn trực tiếp chạy đến nội viện tìm Lâm Tú, từ đó về sau, mối quan hệ của hai người phát triển rất nhanh.

Mười ngày trước, Lâm Tú đột nhiên hẹn gặp Tạ Tĩnh Nghi ở bên ngoài học phủ.

Tạ Tĩnh Nghi cũng không nghi ngờ gì, vô tư đi đến chỗ hẹn.

Không ngờ rằng, Lâm Tú đã sớm hẹn Tần Chính, Tần Bái cùng với Vương Tùng, Cổ Trùng.

Đây căn bản là một cái bẫy.

"Về sau ta mới biết được, Lâm Tú kia đã âm thầm mến mộ Tần Thiên, chỉ là không ai biết. Người của Tần gia chộp lấy thời cơ này, thuyết phục Lâm Tú ra tay, Tạ Tĩnh Nghi quả nhiên bị nàng lừa."

Trì Phương dừng lại một chút, lại nói: "Tạ gia nghe về việc Tạ Tĩnh Nghi trở thành một tên phế nhân, lại bởi vì sự tình lần trước của Tần gia nên đã mặc kệ hắn rồi. Ta biết hắn cùng ngươi có tình nghĩa sâu nặng, vậy nên đem hắn đưa đến Vạn Bảo Lâu. Nhưng thương thế của hắn quá nặng, Luyện Dược Sư của Vạn Bảo Lâu cũng đành bất lực, chỉ có thể giữ cho hắn một hơi thở."

Diệp Viễn một mực im lặng lắng nghe, sắc mặt bình tĩnh, cảm xúc cũng chẳng dao động bao nhiêu.

Chỉ là đôi mắt hắn càng ngày càng lộ ra sự lạnh lẽo.

Diệp Viễn không nói gì, lấy ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng Tạ Tĩnh Nghi.

Ánh mắt Trì Phương hơi khựng lại, hắn phát hiện rằng mình không thể nhận ra viên đan dược trong tay Diệp Viễn.

Mặc dù đây chỉ là một viên nhất giai thần đan, thế nhưng hắn lại chưa thấy qua.

Nhất giai chữa thương thần đan có vài loại, Trì Phương đều biết, nhưng lại chưa từng thấy qua đan dược trong tay Diệp Viễn.

Trong lòng Trì Phương kinh sợ, rất nhanh liền hiểu ra.

Cái này giống với Dưỡng Nguyên Đan, cũng là một loại đan dược mới, hơn nữa còn là nhất giai thượng phẩm thần đan.

Diệp Viễn dùng thần nguyên đưa đan dược vào miệng Tạ Tĩnh Nghi, khí tức của Tạ Tĩnh Nghi trở nên mạnh hơn một chút.

Ánh mắt Trì Phương hơi ngưng lại, lập tức biết được sự lợi hại của đan dược này.

"Trì lão sư, hiện tại mấy người kia đang ở đâu?" Diệp Viễn nhẹ nhàng hỏi.

Hắn biết, chắc chắn Trì Phương biết chỗ ở của mấy người kia.

Trì Phương biến sắc, nói: "Bây giờ ngươi muốn đi tìm bọn hắn?"

Diệp Viễn lạnh lùng nói: "Lại là Tần gia. Xem ra, bọn hắn thật sự coi ta là trái Hồng Âmềm, muốn bóp liền bóp. Trì lão sư, chuyện này ta tự mình động thủ, không liên quan đến Vạn Bảo Lâu."

Sắc mặt Trì Phương hơi khó coi, nói: "Ý ta không phải là như thế, mà là... ngươi không phải đối thủ của bọn họ.

Trong đám người đó, có vài người đã đạt đến cảnh giới Khuy Thiên đại viên mãn.

Đặc biệt là Lâm Tú, được mệnh danh là đệ nhất thiên tài chỉ dưới Tần Thiên.

Mặc dù Diệp Viễn đã đột phá Khuy Thiên Cảnh, thế nhưng khoảng cách với những người này, vẫn còn chút chênh lệch.

Thế nhưng chuyện này, Vạn Bảo Lâu thật sự không tiện nhúng tay, căn bản là bọn họ không có cớ để ra tay.

Diệp Viễn thản nhiên nói: "Ngươi chỉ cần nói cho ta biết rằng bọn hắn ở đâu mà thôi."

Vẻ mặt Trì Phương đã biến sắc thì giờ lại càng biến sắc hơn, cuối cùng vẫn phải nói: "Bọn hắn đều ở Thanh Phong Lâu."

Diệp Viễn gật đầu, đi ra ngoài cửa.

Lúc này, Trì Phương đột nhiên mở miệng nói: "Tên Tần Thiên kia… có phải đã đuổi theo giết ngươi không?"

Thân hình Diệp Viễn dừng lại, mở miệng nói: "Không sai."

Trì Phương kinh ngạc nói: "Các ngươi đã giao thủ? Vậy ngươi trở về, còn hắn…?"

"Đã chết."

Diệp Viễn nhàn nhạt nói hai chữ, rồi đi ra cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK