Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngẫu nhiên lĩnh ngộ một chút mà thôi. Hô Diên lão sư, Phong lão sư, hai ngày này ta muốn bế quan củng cố cảnh giới một chút, sau khi xuất quan ta phải vào Rừng Sâu Vô Biên một chuyến, đến lúc đó làm phiền hai vị chăm sóc cho Lục Nhi.”

Đối với chuyện trên Cửu Thiên Lộ, Diệp Viễn chỉ là một lời cho qua.

Hấn đã phát ra lời thề thiên đạo, nói nhiều tất nói hớ, nói ít một chút thì tốt hơn.

Hô Diên Dũng và Phong Nhược Tinh đều hiểu nổi khổ tâm trong lòng Diệp Viễn, vì vậy cũng không nhẳc tới nữa.

Nhưng Diệp Viễn nói muốn đi Rừng Sâu Vô Biên, thật sự khiến hai người rất ngoài ý muốn.

“Chăm sóc cho Lục Nhi tất nhiên không thành vấn đề, chỉ là ngươi đi Rừng Sâu Vô Biên làm gì?” Phong Nhược Tinh nói.

Diệp Viễn nói: “Đi tìm mấy loại dược liệu. Tình trạng của Lục Nhi không được tốt lắm, nguyên lực của ta truyền qua chỉ có thể tạm thời giúp nàng áp chế hàn độc, thời gian lâu dài bộc phát ra sẽ càng đáng sợ hơn. Có một loại đan dược nhị giai thượng phấm tên là Khư Hàn Đan, có thế khống chế hàn độc trên người Lục Nhi. Có điều dược liệu cần thiết đế điều chế loại đan dược này tương đối hiếm, ta nghĩ chỉ ở Rừng Sâu Vô Biên mới có.”

Phong Nhược Tình nghe vậy kinh ngạc nói: “Vẫn còn có đan dược nhị giai lợi hại như vậy? Hàn độc cửu m Tuyệt Mạch bộc phát căn bán không có thuốc chữa, loại đan dược này lại có thế khống chế được hàn độc!”

Diệp Viễn lắc đầu nói: “Sư phụ nói qua, trẽn đời không có chứng bệnh nào là thật sự không có thuốc chữa, chỉ là không tìm được phương pháp mà thôi. Đan dược nhất đạo chính là đại đạo, có thế có khá năng vô hạn, tu luyện tới cánh giới chí cao cỏ thể hóa mục nát thành thần kỳ, không có gì là không thể.”

Hai mât Phong Nhược Tinh tỏa sáng, dường nhưđã hiếu ra cái gì.

Lời của Diệp Viền nói giống như xua tan mây mù, để cho Phong Nhược Tinh sáng tỏ thông suốt.

Mặc dù nàng biết đan dược đại đạo bác đại tinh thâm, nhưng dù sao tầm mẳt cũng có hạn, thường thường chỉ có thế đắm chìm trong sự hiếu biết của chính mình.

Đan đạo và võ đạo mặc dù hai đường khác nhau, nhưng có một chút lại là giống nhau, đó chính lè ngươi lĩnh ngộ càng nhiều, sẽ càng phát hiện ra sự thiếu sót của bản thân.

Lâu ngày, loại cảm giác này sẽ ảnh hường đến tâm cảnh của mình, từ đó ảnh hướng đến tu luyện.

Lời của Diệp Viên, như mớ ra cho Phong Nhược Tinh một cánh cửa sổ khác.

Suy ngẫm một chút lời nói của Diệp Viễn, Phong Nhược Tinh mới cảm khái nói: “Lệnh sư thật là cao nhân!”

Diệp Viễn mang theo đùa dai trong lòng tự khen nói: “Đúng vậy, sư phụ lão nhân gia ông ta cao thâm mạt trẳc, ta khó mà học được một phần vạn của lão nhân gia. Chỉ tiếc hắn thích vân du tứ phương, cũng không biết khi nào mới có thế gặp lại.”

Tất nhiên Phong Nhược Tinh nghe không ra Diệp Viễn đang tự khen, mà cám thấy Diệp Viền nói như vậy là chuyện đương nhiên.

“Nhưng mà, đan dược nhị giai thượng phẩm, cho dù ngươi gom đủ dược liệu, có thế luyện chế được sao?” Phong Nhược Tình nghi ngờ nói.

Diệp Viên lắc đầu nói: “Hiện tại luyện chế không ra. Sau khi trở về từ Rừng Sâu Vô Biên, ta sẽ tiếp tục bế quan, toàn lực đột phá Linh Dịch Cảnh! Chỉ cần đột phá đến Linh Dịch cảnh, có lẽ luyện chế Khư Hàn Đan không có vấn đề gì.”

Luyện chế đan dược nhị giai thượng phẩm, cũng phải cần hồn lực Đan Sư cao cấp.

Ban đầu do hồn lực của Diệp Viễn không đủ, lấy Nguyên Khí Cảnh tầng bổn luyện chế đan dược nhị giai hạ phẩm, mới dẫn đến thân thế hư nhược mệt mỏi.

Mặc dù bây giờ thực lực của Diệp Viên đã tăng lên rất nhiều, nhưng hồn lực lại không có quá nhiều tăng trưởng, muốn luyện chế đan dược nhị giai thượng phẩm, không thế nghi ngờ chính là người si nói mộng.

Chí cần đột phá đến Linh Dịch Cánh, hồn lực của Diệp Viễn sẽ có một sự tăng mạnh về chất, đến lúc đó bằng vào khá năng đan đạo của hắn, luyện chế đan dược nhị giai thượng phẩm cũng không có bao nhiêu khó khăn.

Hô Diên Dũng trao đối một cál ánh mảt với Phong Nhược Tinh, rồi mờ miệng nói: “Đã như vậy, ngươi hãy cùng những học viên khác cùng nhau tham gia Vô Biên thí luyện đi. Mặc dù Rừng Sâu Vô Biên là một bảo tàng vô tận, nhưng bên trong cũng vô cùng nguy hiểm, trong đó có rất nhiều yẻu thú cấp cao, dù là võ giả Ngưng Tinh cảnh, không cấn thận cũng sẽ mất mạng! Ngươi và những học viên khác đi cùng nhau, cũng có thế hỗ trợ lẫn nhau tốt hơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK