Diệp Viễn có được Nguyên Từ Linh Mộc nhiều năm như vậy, đã sớm dung hợp với nó, không phân ngươi ta.
Lúc này lấy nó làm cầu nối liên kết với Nguyên Từ Thần Sơn, đúng là vô cùng thuận lợi.
Nguyên Từ Linh Mộc và Nguyên Từ Thần Sơn có cùng nguồn gốc, có thể nói vốn là hai anh em, đương nhiên không có nhiều bài xích với Diệp Viễn như vậy.
Dưới ánh mắt chấn động của ba người, Diệp Viễn lại chậm rãi đi về phía Nguyên Từ Thần Sơn.
“Vì sao lực trường mạnh mẽ như vậy lại không có chút tác dụng nào với hắn?” Tống Ngọc cả kinh nói.
“Lực trường thế mà lại mất đi hiệu lực, rốt cuộc lúc nãy hắn vừa làm cái gì?” Tạp Tác cũng giật mình nói.
“Các ngươi mau nhìn bên trên Nguyên Từ Thần Sơn! Đó là… Nguyên Từ Linh Mộc!” Ánh mắt Lôi Nghị sắc bén, kinh hô.
Ba người nhìn thấy Nguyên Từ Linh Mộc, không khỏi hiểu ra, rốt cuộc cũng biết vì sao Diệp Viễn có thể thong dong đi như thường đến gần Nguyên Từ Thần Sơn.
Pháp tắc Nguyên Từ là một loại pháp tắc đặc biệt vô cùng hiếm thấy, người có thể cảm ngộ được nó đã ít lại càng ít hơn.
Mạnh như ba người Tống Ngọc, cũng chỉ có thể phóng ra sức mạnh thế giới để ngăn cản trọng áp của lực trường.
Nhưng mà Diệp Viễn, hắn lại có thể vận dụng pháp tắc Nguyên từ để trung hòa lực trường!
“Chết tiệt! Số mệnh tiểu tử này cũng quá nghịch thiên rồi, chẳng những lĩnh ngộ được pháp tắc không gian mà còn có được chí bảo như Nguyên Từ Linh Mộc!” Tạp Tác gào thét nói.
Số mệnh của Diệp Viễn khiến cho hắn vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Dưới ánh mắt phức tạp của ba người, Diệp Viễn từ từ đi về phía trước Nguyên Từ Thần Sơn.
Toàn thân Nguyên Từ Thần Sơn ngăm đen, có hình dáng to cao, vô cùng tráng kiện, có mười người cũng không vây quanh được.
Diệp Viễn nhẹ nhàng đặt tay lên Nguyên Từ Linh Mộc, rót thần nguyên vào bên trong, bắt đầu luyện hóa Nguyên Từ Thần Sơn.
Mà đúng lúc này, Tống Ngọc và Lôi Nghị đang chăm chú nhìn, bỗng nhiên trong mắt lộ ra vẻ ngoan lệ.
Tạp Tác là lão quái vật sống hơn trăm vạn năm, lập tức liền phát hiện không đúng lắm.
Vụt!
Vụt!
Hai bóng người xé gió lao tới, giết về phía hắn.
Thân hình Tạp Tác lóe lên quỷ dị, né tránh đòn tấn công của hai người.
“Ha ha, nhân tộc các ngươi, quả nhiên là hạng người bội bạc!” Tạp Tác cười lạnh nói.
Tống Ngọc cười lạnh nói: “Ma tộc hung tàn, tàn sát sinh linh! Với loại ngoại tộc như các ngươi, có tín nghĩa gì để mà đàm luận?”
Lôi Nghị gật đầu nói: “Không cần phí lời với hắn, giết!”
Tạp Tác cười to nói: “Muốn giết lão tử, các ngươi còn yếu một chút!”
Lúc đó, ba người vì có được Nguyên Từ Thần Sơn, ai cũng không muốn tiêu hao nhiều tinh lực cho nên mới đạt được thỏa thuận này.
Bây giờ, nhìn thấy Nguyên Tử Thần Sơn đã bị Diệp Viễn bỏ vào trong túi, cân bằng giữa bọn họ tự nhiên sẽ bị phá vỡ.
Lôi Nghị tuy là tán tu, nhưng nhân tộc và ma tộc là kẻ thù truyền kiếp, bây giờ, có cơ hội giết Tạp Tác, đương nhiên hắn sẽ không do dự.
Huống hồ, lão quái vật sống trăm vạn năm như Tạp Tác, trên người nhất định có không ít đồ tốt.
Giết hắn, cũng có thể bù đắp được tổn thất lần này.
Còn về Diệp Viễn, bọn họ đã từ bỏ rồi.
Hắn và Tống Ngọc đều hiểu, trạng thái bây giờ của bọn họ, căn bản không giết dược Diệp Viễn.
Cho nên, bọn họ chuyển mục tiêu lên người Tạp Tác.
Nếu như ở trạng thái đỉnh phong, đương nhiên Tạp Tác không sợ hai người, nhưng mà lúc này, hắn đối mặt với hai người liên thủ, vẫn là khá tận lực.
“Tạp Tác lão quỷ, xử lý ngươi, hoàng thành Đạt Lan coi như mất đi một phụ tá đắc lực! Hôm nay, ngươi hãy ở lại chỗ này đi!” Tống Ngọc cười lạnh nói.
Tống Ngọc đã sớm uống một ít đan dược, cưỡng ép trấn áp thương thế xuống, lúc này đại chiến cũng không nương tay chút nào.
“Chết tiệt! Tiểu tử Tống Ngọc, thù này hôm nay, lão phu nhớ kỹ rồi!”
Tạp Tác vừa đánh vừa lui rút về phía ngoài rãnh sâu.
Rất nhanh, ba người liền biến mất, chỉ còn lại một mình Diệp Viễn luyện hóa Nguyên Từ Thần Sơn.
…
Ở ngoài rãnh sâu, một đám người không thể nào trở lại bên trên, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi kết quả.
Bên phía hoàng thành Thiên Ưng là một mảnh bi thương, cái chết của Diệp Viễn đối với bọn họ mà nói là một đả kích cực lớn.
Bỗng nhiên, ánh mắt Trịnh Khởi ngưng lại, nhìn về chỗ sâu trong rãnh.
Một bóng người đang lảo đảo đi về phía bên này, không phải Cao Nguyên thì còn có thể là ai?
Trịnh Khởi đang ngập tràn lửa giận không có chỗ phát tiết, nhìn thấy Cao Nguyên, rốt cuộc cũng tìm được chỗ phát tiết.
Hắn hơi nghiêng người, trực tiếp đi nghênh đón.
“Lão thất phu, thù mới hận cũ, hôm nay, chúng ta cùng tính một lượt, nộp mạng đi!”
Trịnh Khởi hét lớn một tiếng, liều mạng cầm kiếm lao lên.
Cao Nguyên đang lo lắng, sợ ba người kia đuổi tới, nhưng không ngờ được phía trước có sói đằng sau có hổ, lúc này vừa vặn bị Trịnh Khởi chặn lại.
“Trịnh Khởi, bây giờ lão phu không rảnh nói chuyện với ngươi, cút ngay cho ta!” Cao Nguyên giận dữ nói.
Hôm nay, chính là ngày Cao Nguyên bực tức nhất.
Hắn tự cho là mình đã tính toán kỹ lưỡng, nhưng không ngờ được lại thua trên tay một tiểu tử Quy Khư Cảnh.
Ở bên trong bí cảnh, cho tới bây giờ đều là hắn đi bẫy người khác, nào đã bị người khác hãm hại qua?
Nhưng mà lần này, bắt đầu từ trên Hoán Ma Lĩnh, hắn liền một đường bị hãm hại, cuối cùng bị Diệp Viễn gài bẫy đến thậm chí suýt chút nữa chết ở trên tay tam đại cường giả Thiên Thần.
Bây giờ, đến tiểu lâu la như Trịnh Khởi cũng dám khi dễ hắn.
Trịnh Khởi sao có thể để yên, hắn thấy Cao Nguyên bị trọng thương, chính là thời cơ tốt để báo thù, đương nhiên không thể buông tha cho đối phương.
Lúc này, hoàng thành Chí Ninh chỉ còn lại một vài người, bọn họ thấy Cao Nguyên bị chặn lại liền lập tức muốn động thủ hỗ trợ.
Nhưng mà bây giờ, một đám người của hoàng thành Thiên Ưng đang ở trạng thái tốt nhất, bọn họ sao có thể để cho đám người này đi qua?
Một đám người hoàng thành Thiên Ưng lập tức vây lấy bọn họ, Ninh Thiên Bình cười lạnh nói: “Đây là ân oán giữa hai người họ, ta xem ai dám động thủ!”
Ở trận chiến lúc trước, người của hoàng thành Chí Ninh đã hao tổn quá nửa, bây giờ, những người này cũng đều bị thương.
Lúc này, các cường giả của hoàng thành Thiên Ưng chính là một đám mãnh hổ mà đối diện bọn họ là một đám mèo bệnh, một khi chiến đấu căn bản không có lo lắng gì cả.
Trong lòng Ninh Thiên Bình thầm than một tiếng, nếu như không có Diệp trưởng lão, bây giờ, sợ rằng bọn họ ngay cả ngăn cản đối thủ cũng không làm được?
Đáng tiếc, thiên tài như vậy lại chết như thế.
Bên kia, đấu pháp của Trịnh Khởi hoàn toàn là bộ dáng không muốn sống, từng chiêu từng chiêu đều nhằm vào nơi trọng yếu.
Cao Nguyên bị trọng thương, sao có thể là đối thủ của Trịnh Khởi, gấp đến độ vội vàng kêu lên.
“Trịnh Khởi, ngươi điên rồi sao? Ngươi dám giết ta, hoàng thành Chí Ninh sẽ liều mạng với các ngươi!”
“Chuyện trước đây căn bản không thể trách ta, đều là do Ngô Hưng Đường tham lam nên mới mất mạng!”
“Trịnh Khởi, ta sai rồi, được chưa? Chúng ta bắt tay giảng hòa!”
Cao Nguyên kêu la một hồi, cuối cùng còn chịu thua cầu xin tha thứ, nhưng mà Trịnh Khởi căn bản mắt điếc tai ngơ.
Trịnh Khởi không phải người ngu, cơ hội tốt như vậy, một khi bỏ qua, hắn không biết còn phải chờ bao nhiêu năm nữa!
Hôm nay, hắn nhất định phải giết chết đối phương.
Thấy Trịnh Khởi mềm cứng không ăn, Cao Nguyên hét lên, nói: “Trịnh Khởi, ngươi liều mạng như vậy làm cái gì? Tiểu tử Diệp Viễn kia không chết, ngươi có thời gian ở đây lãng phí với ta, còn không mau đi cứu hắn!”
Khuôn mặt Trịnh Khởi không có chút biểu cảm nào, cuối cùng cũng lộ ra vẻ xúc động: “Ngươi nói cái gì!”
Không riêng gì hắn, tất cả mọi người của hoàng thành Thiên Ưng đều khiếp sợ.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Diệp Viễn bị Tạp Tác đánh cho nổ tung, sao có thể chưa chết?
Cao Nguyên nói: “Lúc đầu ta cũng cho rằng tiểu tử Diệp Viễn này chết rồi, ai biết được hắn không những không chết còn ẩn nấp đi vào. Có điều bây giờ, hắn bị tam đại cường giả Thiên Thần bao vây, sống chết không rõ, ngươi còn có thời gian ở đây lãng phí với ta?”