Loại ấn khắc này cũng không tốn bao nhiêu thời gian, rất nhanh Diệp Viễn đã làm xong.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Diệp Viễn cũng không lãng phí thời gian, tiếp tục cầm viên ngọc giản thứ hai lên để ấn khắc.
Tào Phương nhìn thấy cảnh này, trong lòng cười lạnh một trận.
Cho dù ngươi có nghịch thiên hơn nữa, lẽ nào còn có thế thực sự giải đáp được hết cả mười câu hỏi hay sao?
Nếu như thật sự là như vậy thì chẳng phải cái Thiên Vấn Tường này của Tào gia ta trở thành trò cười rồi?
“Người đâu, mời ba vị trưởng lão của đoàn cố vấn tới đây!” Tào Phương phân phó.
Nếu Diệp Viễn đã muốn mất mặt, vậy cứ để cho hắn mất mặt!
Đợi ba vị trưởng lão lên tiếng phủ định đáp án của hắn, xem hắn còn có gì để nói.
Rất nhanh, ba vị cường giả Đan Hoàng đã được mời vào đại điện.
Như vậy, trong đại điện đã có bốn vị cường giả Đan Hoàng. Hơn nữa trong đoàn cố vấn còn có một vị Đan Hoàng trung cấp, đội hình như vậy, có thể nói là phô trương rồi.
“Ấy, sao Ngũ Huyền ngươi cũng ở đây?” Một vị cường giả Đan Hoàng trong số đó kinh ngạc nói.
“Ha ha, Lưu Vân, hôm nay ta đến là vì tên tiểu tử này.” Ngũ Huyền chỉ Diệp Viễn đang ấn khắc ngọc giản nói.
Ba người Lưu Vân nhìn Diệp Viễn, ánh mắt không khỏi ngưng trọng: “Thiếu niên này là ai, lại có thể một lần khiêu chiến mười vấn đề ở tầng bảy?”
Cái bọn họ kinh ngạc là túi tiền của Diệp Viễn, chứ không phải là dũng khí của hắn.
Theo ba người này, Diệp Viễn chính là đang làm trò hề. Chỉ là bọn họ không nghĩ ra, Ngũ Huyền thân là cường giá Đan Hoàng, tại sao lại hồ đồ tới làm loạn cùng với một tên tiếu tử.
“Ba vị trưởng lão, hắn tên là Diệp Viễn, chỉ là hạng người đến để làm màu với thiên hạ thôi. Chỉ là vì nể mặt Ngũ Huyền trưởng lão, ta mới mời ba vị trưởng lão di giá đến đại điện.” Tào Phương nói.
“Ồ, không sao. Chúng ta nhận bổng lộc của Tào gia, tất nhiên sẽ phải ra sức. Ngũ Huyền lão đệ, đáng để chúng ta di giá. Chỉ là không biết thiếu niên này là con cái nhà ai, cũng quá hồ nháo rồi.
Ngũ Huyền lão đệ, sao ngươi lại cùng làm loạn với hắn?” Vị Đan Hoàng trung cấp kia nói.
“Ha ha, Trúc Giang lão ca chớ nhìn lầm, thiếu niên này có chút bản lĩnh. Một lần lấy liền mười nhãn thì có hơi hồ nháo một chút, nhưng ta lại cảm thấy có khả năng hắn có thể giải đáp được một câu đấy!” Ngũ Huyền nói.
Trúc Giang nghe Ngũ Huyền nói vậy, không khỏi hơi sững người.
Ngũ Huyền là người như thế nào, hắn biết quá rõ ràng.
Thái độ làm người của Ngũ Huyền vô cùng Ổn trọng, lúc luyện đan cũng cực kỳ cay nghiệt, xưa nay không làm việc ngông cuồng.
Hôm nay lại khen một người trẻ tuổi trước mặt mọi người như vậy, lẽ nào người trẻ tuổi này thực sự có gì không giống người thường hay sao?
Hai người khác không khỏi dò xét Diệp Viễn một chút, nhưng cũng không nhìn ra bất cứ chỗ khác thường nào.
Hơn nữa tốc độ ấn khắc ngọc giản của Diệp Viễn quá nhanh, nhìn thế nào cũng giống như là đang làm màu vậy.
Muốn giải đáp được vấn đề của tầng bảy, bất cứ câu hỏi nào cũng đều tiêu hao lượng lớn thời gian và tinh lực, làm gì cỏ kiểu giải đáp như thế này?
Nếu như nói trước đây Diệp Viễn từng khiêu chiến một nhãn rồi trở về tỉ mỉ nghiên cứu, làm hàng loạt thử nghiệm, bây giờ trở lại khiêu chiến lần nữa, thì cũng dễ hiểu.
Nhưng một lần mà giải đáp mười vấn đề, ngoài làm bậy ra thì còn có cách giải thích khác hay sao?
“Ngũ Huyền lão đệ, trò này không đùa được! Ngươi cũng biết câu hỏi của các vấn đề ở tầng bảy đạt đến trình độ nào, một tên thiếu niên miệng còn hôi sữa như hắn có thể giải đáp được hay sao?” Trúc Giang không tin nói.
Ngũ Huyền cười đáp: “Có thể giải đáp được hay không ta cũng không biết, nhưng ta lại có cảm giác, không chừng hắn thật sự có thể giải được cũng nên?”
“Xong rồi!”
Trúc Giang đang định hỏi lại thì giọng nói của Diệp Viễn truyền tới.
“Hít…”
Những luyện dược sư có mặt ở đó đều hít vào một ngụm khí lạnh, tốc độ giải đáp này, không khỏi quá nhanh đi?